Edit: Thanh Na
Nếu như không phải đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể tôi sẽ rất khó tiếp
nhận khi nhìn thấy cảnh tượng này, có điều dù vậy tôi cũng phải cố kìm
nén ý muốn bước thật nhanh đến đó, làm bước chân chậm một chút.
Trong quán khách ngồi gần một nửa, tôi đã nhìn thấy Từ Uân, anh không mặc áo
khoác ngoài, ngay cả áo khoác âu phục cũng cởi nốt, chỉ mặc chiếc áo
lông cừu màu xanh đậm mà thôi, vai rộng, lưng thẳng, nhìn từ xa có thể
tách biệt anh với những người chung quanh.
Có nóng như vậy không? Làm gì nóng vậy chứ!
Ngồi đối diện anh là một cô gái tóc dài, không thấy rõ mặt, nhưng tôi thấy Từ Uân cười đến mức… như nở hoa luôn rồi.
Có gì hay để cười chứ? Có cần phải cười đến mức như vậy không!
Luôn miệng nói thích tôi mà làm mặt lạnh rồi phát giận với tôi, còn bắt tôi
phải theo đuổi ngược lại nữa. Được rồi, tôi theo, nhưng lão nhân gia Từ
Uân ngài đang ngồi đối diện với cô nàng có mái tóc dài bồng bềnh thêm
lúm đồng tiền như hoa kia là chuyện gì chứ!
Tôi xem như anh đang khảo nghiệm trình độ quan tâm của tôi đối với anh.
“Từ Uân!” Tôi bước nhanh đến chỗ bọn họ, rồi đột ngột dừng bước ra vẻ như
vô tình gặp được, bên đó đang nói về thành tích chói lọi của Từ Uân, lúc nhìn thấy tôi anh có chút bất ngờ, tôi không đợi anh đồng ý đã ngồi
xuống kế bên anh, lúc này mới chính thức quang minh chính đại nhìn kĩ cô gái “xem mắt” này.
Trong lòng tôi thầm mắng Từ Uân một câu: Từ Uân, anh là tên khốn kiếp.
Mỹ nữ vừa xinh đẹp lại có khí chất thoát tục như vậy… Tôi nhìn thoáng qua
Từ Uân, dùng ánh mắt châm chọc anh ta: Từ Uân ơi Từ Uân, anh không chịu
soi gương sao, dựa vào đâu mà anh xứng với người ta kia chứ.
Tuy
Từ Uân chỉ nhìn tôi không nói một lời nhưng ý của anh tôi hiểu rất rõ,
anh đang trách tôi tới quấy rối, trách tôi lại bắt đầu tùy hứng càn
quấy.
Nếu lúc này nếu tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, vậy thì, chúng tôi xong rồi.
Tôi dùng sức nhéo đùi Từ Uân một cái, đồng tử của anh co lại còn tôi thì đắc ý nheo mắt.
Chúng tôi quên mất ở đây còn người thứ ba.
“Lão Từ, bạn anh à?”
Giọng nói của cô ấy dịu dàng tinh tế, trong lòng tôi không khỏi cười lạnh,
nếu đây là người Từ Uân thích thì từ trước đến giờ tôi như đứa ngốc bị
Từ Uân đùa giỡn trong tay rồi… Vốn định nhéo lần nữa nhưng cuối cùng tôi vẫn buông tay, tầm mắt chuyển từ ánh mắt vô tội của anh sang vị mỹ nữ
kia, cô ấy có cần cười trong veo vậy không… Tôi van chị, chỉ cần có mắt
là đã thấy quan hệ giữa tôi và Từ Uân không hề bình thường đó có được
không, sao có thể mặt không đổi tim không nhảy vậy, đạo hạnh quá sâu,
quá sâu…
Tôi điều chỉnh hô hấp, chỉnh đốn tâm tình, trước khi Từ
Uân kịp trả lời tôi đã trả lời cô ấy trước: “Ừ, chơi với nhau từ nhỏ…”
Cô ấy vẫn không tỏ thái độ gì, tôi quyết tâm, khẽ cắn môi, một tay khoát lên bả vai Từ Uân dùng sức kéo người anh qua, tức giận nói:
“Bạn-bè-tốt… lớn lên cùng nhau.”
“Vậy thì tốt quá, đến lúc đó làm phù dâu của tôi đi.” Cô ấy mỉm cười, nụ cười đơn giản mà đẹp vô cùng.
“Phù dâu?”
“Đúng rồi, hôn lễ bây giờ đều không phải như thế sao? Bạn thân mặt lễ
phục làm phù dâu đứng bên cạnh cô dâu…” Mỹ nữ tóc dài nhìn Từ Uân rồi
nói: “Màu sắc tôi chọn xong rồi, à… màu gần giống với màu rèm này, tím
hơn màu này một chút… Đúng rồi, bạn của cậu…”
Từ Uân nhìn tôi một cái, ân cần đáp lời: “Cô ấy tên là Tô Văn Hạnh.”
“A, Văn Hạnh…” Tay của cô ấy không báo trước đã phủ lên tay tôi, tôi sợ tới mức run lên, bên tai lãng vãng câu nói: “Cô có thể tham gia làm phù dâu của tôi được không?”
Cô có thể làm… Hôn lễ…
Sợi dây trong đầu tôi “bựt ” một tiếng đứt đoạn, tình huống thế nào… Nhất định là phương thức tháo gỡ của tôi không đúng…
Từ Uân không lên tiếng, không hề lên tiếng! Đây là ý gì, đã sắp kết hôn rồi còn muốn tôi đứng kế bên làm phù dâu…
Tôi đứng “vọt” lên, muốn bỏ đi mặc kệ ánh mắt người khác, tay lại bị Từ Uân giữ chặt.
Tôi kéo, anh túm, tôi càng cố giãy thì lại nghe tiếng cười trầm thấp của anh.
Sau đó tiếng cười thấp được nén không đến ba giây, dần dần biến thành tiếng cười bình thường, cuối cùng thành cười to thoải mái.
Không hiểu sao lại có thêm một người xuất hiện nữa bên cạnh mỹ nữ… Người này nhìn rất quen mắt.
“Lão Từ… Đây là…”
Anh ta vừa mở miệng tôi liền nhớ ra, đó là lần tham gia buổi tiệc của tổng
giám đốc Uông, lúc đó tôi đi đón Từ Uân, anh ta là người đã giúp tôi đỡ
anh ấy vào xe. Nhưng anh ta… Sao anh ta có thể nắm tay vị mỹ nữ kia… Còn mỹ nữ kia nữa, sao cô ấy… sao cô ấy lại không giãy ra…
Không phải sắp kết hôn với Từ Uân sao?
Tôi trừng mắt nhìn Từ Uân, anh cười cười kéo tôi về lại chỗ ngồi.
Thì ra đây là cuộc hội tụ của ba người, người sắp kết hôn là hai vị tuấn nam mỹ nữ kia, còn Từ Uân…
“Triệu Tuân là cháu gái của lão Diêu còn Đại Bính là anh em của anh, vốn anh
là người trung gian hợp tác cho bọn họ theo lời của lão Diêu, ai ngờ… ha ha…”
Từ Uân lần lượt giới thiệu hai người trước mặt, vị được gọi là Đại Bính kia hơi ngượng ngùng: “Thật ra bọn tôi sớm đã ở bên nhau
rồi, có điều trong nhà phản đối yêu đương với người nơi khác cho nên tạm thời không nói ra, nhưng bây giờ thì đã ổn, chúng tôi đã biết nhau, chỉ cần lão Từ nói tốt cho bọn tôi trước mặt chú là được…”
“Em coi
đi, hai người này đùa giỡn anh…” Từ Uân ra vẻ như cô dâu nhỏ bị oan ức,
mong ngóng nhìn tôi cầu tình, ngoài trừ ánh mắt khiến tôi nóng rực này
còn có hai ánh mắt nữa, một mờ mịt và một hiểu ra, tôi cảm thấy bọn họ
như đang đánh vào người tôi.
“Xem ra mấy phút vừa rồi tôi đi
toilet…” Đại Bính không hổ là anh em với Từ Uân, ngay cả tiếng cười ha
ha cũng y chang, anh ta đưa tôi một ly trà: “Chị dâu, làm chị hiểu lầm
rồi.”
Mặt tôi tự dưng đỏ hồng như cháy khét vậy, ngoại trừ lắc đầu liên tục thì không biết làm gì nữa.
Phần sốt ruột này giằng co cả đêm, mãi đến khi Từ Uân đưa tôi về dưới lầu,
tôi mở cửa xuống xe bị gió lạnh thổi vào cổ mới tìm được chút tỉnh táo.
Tôi thật không dám tưởng tượng, nếu suy đoán lúc nãy của tôi là sự thật, nếu Từ Uân kết hôn với Triệu Tuân…
“Haiz…”
Từ Uân gọi tôi lại rồi bước tới chỗ tôi.
“Cái gì?”
“Tại sao lại theo anh đến nhà hàng?” Từ Uân đi tới phía trước vài bước đến
trước mặt tôi, anh đút hai tay vào túi, cúi đầu hỏi tôi: “Lo lắng cho
anh? Hay là… sợ anh bị người khác cướp mất?”
Tâm tư vừa bình tĩnh đôi chút của tôi bị anh quấy thành một mớ bòng bong, tôi bắt chước anh
đút tay vào túi áo, cúi đầu, gật đầu.
Trên đầu truyền đến tiếng cười trầm ấm nhẹ nhàng: “Tô Văn Hạnh…”
Tôi không phản ứng.
“Lại đây.”
Tôi mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy vui vẻ đã tràn khỏi mắt anh, anh rút hai tay ra kéo tôi lại, một giây sau tôi được vây trong lòng anh.
Tôi nghe được tiếng tim anh đập, thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch.
Và cả tiếng tim của tôi nữa, cũng dồn dập hệt như thế.
“Cảm ơn.” Giọng nói nhẹ nhàng thanh mát quanh quẩn tai tôi, hơi thở thổi qua khiến tôi không khỏi run lên.
Anh nới vòng ôm, khuôn mặt ấm áp cách tôi ngày càng gần, càng lúc càng gần, cho là anh sẽ hôn nên tôi không dám nhắm mắt, cứ mãi nhìn anh như vậy,
chỉ thấy anh do dự một giây rồi đôi môi mỏng chệch khỏi quỹ đạo lúc
trước trượt đến trán tôi, một nụ hôn chậm rãi đậu xuống.
“Đây là
phần thưởng.” Anh buông tôi
ra đứng thẳng người dậy, đút tay vào túi áo
một lần nữa, nhún vai: “Thưởng cho em vì đã quan tâm anh.”
Đột nhiên tim tôi đập chậm một nhịp, mà một giây sau hô hấp cũng chậm lại.
Đêm đã khuya, ánh đèn đường chiếu trên gương mặt anh, bên tối bên sáng lại khiến tôi bỗng thấy an bình khó hiểu.
Tôi bước về phía trước không hề do dự, nhón chân lên áp tay vào má anh,
nhắm mắt lại, môi chầm chậm chạm vào đôi môi lành lạnh của anh, đây là
nụ hôn chân chính đầu tiên của tôi.
Rõ ràng là anh khẽ giật mình, khi mở mắt ra tôi đối diện với đôi mắt đang mở to của anh, tôi cười
cười gian trá định lùi về: "Đây là trừng phạt, phạt... Uhm___"
Chữ ‘anh’ kia còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị anh hôn đến nghiêng trời lệch đất.
Đây là lần thứ ba Từ Uân hôn tôi, lần đầu tiên vì tôi và anh ấy đều uống
quá nhiều nên ngoại trừ nhớ mang máng nụ hôn ấy không vui ra thì tôi
không nếm được hương vị của hạnh phúc. Lần thứ hai là lần trong thang
máy, chưa được sự đồng ý của tôi anh đã hôn tôi đến đau đớn, tôi tức
giận, oán trách thậm chí có cả ý nghĩ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Còn lần này, hai tay anh ôm chặt lấy tôi nhưng nụ hôn lại rất dịu dàng,
cánh môi mỏng ngậm lấy môi tôi thử cạy mở hàm răng tôi ra, chóp mũi
chúng tôi chạm vào nhau, tôi cảm nhận nhiệt độ của anh, dường như tôi
được truyền nhiệt, toàn thân từ trên xuống dưới mỗi mạch máu đều muốn
sôi trào.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được, chỉ một nụ hôn đơn giản nhưng lại có thể mang... hương vị hạnh phúc đến nhường này.
Không biết qua bao lâu anh mới thả tôi ra, tôi vùi mặt trong lòng anh, còn
cằm anh đặt trên đỉnh đầu tôi, đắc ý: "Tô Văn Hạnh, đây mới gọi là trừng phạt... Phạt em dám khiêu khích anh..."
"D tiên sinh:
Lầu trên chỗ tôi ở có cặp vợ chồng rất ân ái, trai tài gái sắc, mỗi ngày
đều đi làm cùng nhau, xuống lầu thì tách ra, sau khi hôn môi mỗi người
sẽ đi về một hướng ngược nhau. Vì thường gặp mặt nên thỉnh thoảng họ
thường tặng tôi ít đồ kỉ niệm du lịch, đúng là một cặp vợ chồng đáng
mong ước nhỉ.
Lúc tôi tham gia câu lạc bộ hồi đại học đã quen một cô gái khá thoáng, cô ấy thích đi đây đi đó, am hiểu xã giao, dường như không ai không thích cô ấy, không chuyện gì cô ấy không giải quyết
được. Bên cạnh cô gái ấy có rất nhiều bạn bè, cả trai lẫn gái, hết người này sắm vai anh hùng đến người khác sắm vai thổ lộ mãi không hết, cô ấy luôn nở nụ cười khiến người khác an tâm với họ.
Sau này tôi đi
làm có gặp gỡ một thiếu phụ, lúc đó chị chưa ly hôn với chồng, vẫn đang
trong tình trạng sứt đầu mẻ trán, từ bát đũa đến bất động sản họ đều
tranh chấp không ngớt, vì để chị ấy có thể thắng trước tòa tôi đã hao
hết tâm tư. Tôi nhớ lúc chị ấy cầm bản án thắng kiện từ pháp viện về,
tôi đã có cảm giác thành tựu như thế nào
Tôi có một cô bạn rất
đẹp, cả ngày lưu luyến giữa rừng đàn ông, cô ấy như một nàng công chúa
vậy, muốn gì chỉ cần ra ám hiệu sẽ có người đưa chúng đến trước mặt, bất kể là đi học hay đi làm cô ấy đều bị những bạn nữ khác bài xích. Tôi
nghĩ rằng cô ấy cảm thấy cô độc, bởi vì thỉnh thoảng tôi bắt được tia u
buồn và lúng túng trên mặt cô ấy.
Một ngày nọ tôi chợt phát hiện
đôi vợ chồng luôn yêu thương nhau ấy đều có tình nhân bên ngoài, tất cả
những ân ái trước kia chỉ là biểu hiện giả dối, tôi thật không thể hiểu
nổi.
Đột nhiên vào một đêm yên tĩnh nọ, cô gái sống khá thoáng
kia hỏi tôi cô ấy có thể tâm sự với tôi được không, bởi vì cô ấy không
có bạn, tôi nhìn sắc mặt của cô ấy mà sửng sốt một lúc lâu.
Cuối
cùng thiếu phụ kia đã ly hôn thành công. Lúc gặp lại, tôi cứ ngỡ chị đã
được giải thoát nên sẽ nở nụ cười thật lòng, không ngờ chị ấy lại hối
hận, bảo lúc nói ly hôn chỉ là bốc đồng nhất thời, sau này mới phát hiện chị còn yêu chồng mình rất nhiều.
Hôm nay cô bạn xinh đẹp kia đã trở thành nhà biên kịch, cô ấy vẫn xinh đẹp, vẫn tự tin đứng trước mọi
người. Tôi đã từng hỏi cô ấy cảm giác khi đứng trên cao không tránh được gió lạnh là gì, không ngờ cô ấy lại nói cô ấy không để những bài xích
và cô lập của người khác ảnh hưởng đến bản thân, cách nhìn của kẻ khác
chưa bao là nhân tố quyết định, cô ấy chỉ muốn là chính mình, tại sao
phải để tâm đến người khác?
Chúng ta luôn tự cho rằng mình biết
nhìn người, thật ra rất nhiều người nhiều việc không đơn giản như vẻ bề
ngoài, nếu phán đoán qua vẻ bề ngoài có thể sẽ sai lầm cả đời.
U, Understand, thấu hiểu.
Chúng ta tự ôm mình quá chặt mà không cho người khác đến gần, tự khóa mình
lại, mang mặt nạ nhưng đáy lòng lại khao khát mong ngóng có thể gần gũi
với người khác.
D tiên sinh, cảm ơn anh đã gửi thư để cuối cùng
tôi nếm được ghen là loại hương vị như thế nào, có hơi đau khổ nhưng sau đó là dư vị ngọt lành. Đề nghị của anh hiệu quả thật, anh không ngại
tặng tôi thêm vài chiêu chứ?
Đề nghị của anh hay lắm, tôi thích
đến nơi đến chốn, không bằng chúng ta hẹn sau khi nói hết hai mươi sáu
chữ cái sẽ gặp mặt nhé?
S tiểu thư."
Tô Bác gửi ảnh tuần trăng mặt về cho tôi, canh giữ mấy ngày cuối cùng họ cũng xem được cực quang.
Anh ấy nói anh ấy ước nguyện với cực quang là năm sau tôi có nơi để về, hạnh phúc giống họ.
Khi tôi biết trong lòng Đinh Tự có người khác, tôi cảm thấy lòng chua xót,
buồn bã vô cớ, dù sao thì đó cũng là lần đầu tiên tôi chính thức thích
một người.
Mà khi Đinh Tự đổi thành Từ Uân, dù chỉ là vô căn cứ cũng đủ làm tôi loáng thoáng đau đớn rồi.