Tôi nhất định là điên rồi nên mới ra ngoài lúc trời mưa to như vậy, hơn nữa còn là lúc một
giờ sáng, khi cả người tôi đang đau nhức thế này.
Tôi nhất định
là bị Từ Uân hạ cổ nên mới tiếp xúc không cần thiết nhiều năm như vậy,
không phải anh về nhà không được mà ngược lại có rất nhiều người muốn
tranh đoạt để đưa anh về, hoặc nói nơi nơi đều là nhà của anh. Vừa gặp
phải chuyện rối rắm, hai tên người tí hon não trái và não phải của tôi
đánh nhau một trận khí thế ngất trời. Qua phân tích và suy xét kỹ càng,
nể mặt anh là ông chủ phát tiền lương cho tôi, hơn nữa tôi còn là người
cuối cùng của anh, nếu anh có gì không hay xảy ra thì tôi trốn không
thoát liên can, huống hồ tôi còn là một người thiện lương như vậy.
(*Cổ: Con sâu độc thường thấy trong truyện cổ đại, có nhiều loại với nhiều
tác dụng khác nhau, hạ cổ là bỏ sâu độc vào người nào đó với mục đích
xấu)
Nhưng khi tôi đón xe taxi đi khắp nửa thành phố trong cơn
mưa đến trước câu lạc bộ lộng lẫy tráng lệ đó, thanh toán số tiền bằng
một ngày thu vào của mình, thì lại bị người canh cửa chặn lại. Lúc tôi
gọi điện liên tục mà Từ Uân không nhận, tôi cảm thấy mình thật sự quá
ngu ngốc.
Anh trai bảo vệ thấy tôi chỉ mặc áo thun mỏng, ôm đầu
gối ngồi run run trên cầu thang liên tục gọi điện thoại, bộ dạng đáng
thương của tôi quả thật không thích hợp xuất hiện trước cửa câu lạc bộ
cao cấp của bọn họ, mà trong con mưa lớn thế này tôi không còn nơi nào
để đi, cuối cùng anh ta cũng có lương tâm cho tôi vào.
Đi vào
trong, tôi càng thêm kinh thán không thôi, được mở mang tầm mắt, cái gì
gọi là xa hoa trụy lạc, cái gì gọi là y hương tấn ảnh, cái gì gọi là ăn
chơi đàng điếm, là vành tai cọ tóc mai… Từ Uân ơi Từ Uân, cục xương già
như anh thật sự chịu được sao!
(*Y hương tấn ảnh: Là 1 thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, ảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ
hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)
Tôi lại gọi
điện thoại cho anh, nhưng vẫn không có ai nhận. Đứng giữa một đám nam nữ diêm dúa lòe loẹt, áo thun và quần vận động của tôi thật sự rất không
hợp, cũng vì vậy mà bị không ít người “vây xem”. Khi cánh tay tôi bị một bàn tay heo nhéo một cái, nhìn thấy nụ cười xấu xa của ông ta, sự nhẫn
nại của tôi đã đến cực hạn. Tôi quyết định gọi điện thoại cho Từ Uân một lần cuối cùng, nếu anh ta không nhận, vậy tôi dù có dầm mưa cũng phải
đi về, sau đó ngày mai không đi làm, ngày mai nữa cũng không đi làm, một tuần cũng không muốn đi làm!
“Tô Văn Hạnh…” Lúc điện thoại
thông, tâm tình của tôi rất mâu thuẫn, đau lòng vì anh phải đi giao
thiệp với khách ở đây, còn có một chút yên lòng dễ chịu.
“Từ Uân
anh lừa tôi tới đây mà không tiếp điện thoại của tôi thì tôi biết đi đâu tìm anh, hiện giờ tôi chính thức báo cho anh biết là ngày mai tôi không đi làm, ngày kia tôi không đi làm, cả tuần này tôi cũng không đi làm…”
“Anh ở Austria…”
Tôi sửng sốt một chút, âm hưởng chấn động bên tai khiến tôi khó chịu, anh
ta còn nói đùa kiểu đó, tôi cau mày mắng ngược lại: “Anh ở Áo sao? Thật
ngại quá tôi đang ở Bỉ, rất xa, không cứu anh được rồi…”
“Đồ
ngốc…” Khí thế mắng chửi người ngày thường của anh chỉ còn có năm phần,
tiếp tục yếu ớt nói: “Anh ở phòng bao Austria lầu ba, em mau bay tới cho anh, nhanh lên…” (*Austria là nước Áo đó)
Nói xong thì cúp điện
thoại, tôi hung tợn mắng với màn hình màu đen: “Nếu không phải nể mặt
anh trai, tôi không thèm để ý đến anh đâu!”
Tôi xuyên qua đám
đông tấp nập, đẩy cửa phòng ba ra, bên trong chỉ có một mình Từ Uân nằm
liệt hình chữ Đại trên thảm trải sàn. Áo sơ mi đen đã mở ra mấy nút, dây thắt lưng nằm một góc, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu, nhưng
mà di động anh vẫn còn nắm trong tay đặt bên tai.
Tôi đến gần
anh, đồ ngốc này vậy mà cứ luôn nói chuyện với cái di động, di động đã
bị anh cúp từ sớm rồi còn đâu. Vì muốn nghe rõ anh nói cái gì nên tôi
cúi người xuống sát anh.
“Anh không có uống nhiều, là lão Lý ngày mai kết hôn… Bạn bè anh đều kết hôn rồi, ngay cả lão Lý cũng có người
muốn, em thật sự cho rằng… Từ Uân anh không ai thèm sao…” Anh nhắm mắt
lại, quen biết nhiều năm nhưng đây là lần đầu tôi nhìn anh gần như vậy.
So với D tiên sinh thì gương mặt anh sáng sủa hơn, hoặc là nói có vẻ cay nghiệt hơn, lông mi rất dài, môi rất mỏng, vừa nhìn đã biết là diện mạo không chịu buông tha ai. Người như thế, lúc bình thường dù có cười thì
vẫn mang ba phần tính kế, khiến người ta không thể không đề phòng, chẳng qua lúc anh say bất tỉnh nhân sự thì, xem xem, hòa dịu đi vài phần rồi.
“Anh uống bao nhiêu vậy, những người khác đâu, sao họ bỏ một mình anh lại
chạy đi hết rồi?” Tôi vừa cúi xuống, mùi rượu xộc đến khiến tôi lắc đầu, tôi đẩy anh ta một cái: “Từ Uân rốt cuộc anh uống bao nhiêu, mấy tiếng
nữa phải mở phiên tòa đó anh có biết không!”
“Phiên tòa?” Quả
nhiên đánh trúng điểm yếu của anh, Từ Uân nâng trán, nét mặt có chút
thống khổ: “Anh phải về nhà…” Thấy anh muốn chống người ngồi dậy mà hoàn toàn không có sức lực, tôi thở dài đỡ lấy anh, “Lẩn quẩn cái gì trong
lòng mà lại uống nhiều như… Này!”
Chữ “vậy” tôi còn chưa kịp nói, cánh tay đã bị anh túm một cái, tôi trượt chân ngã nhào. Từ Uân giữ
chặt cổ tay tôi, khuôn mặt cách tôi không đến một nắm tay, hơi thở nóng
rực phả lên má, mùi rượu nồng nặc khiến tôi không thể hô hấp.
Lúc gương mặt anh ta càng ngày càng gần, tôi liều mạng giãy dụa suýt nữa
thì hô cứu mạng, Từ Uân đã trực tiếp ngã trên người tôi, đầu đặt trên
vai tôi, tóc xỏa lên mặt tôi. Có lẽ anh đã hoàn toàn mất ý thức, tôi
nghe anh dùng chút sức lực cuối cùng nói bên tai mình: “Đưa anh về nhà,
Tô Văn Hạnh, đưa anh về nhà…”
Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của anh bảo vệ canh cửa, tôi cũng đã nhét được anh vào xe taxi, sau đó lại nhờ
sư phụ taxi giúp đỡ ném anh lên giường mình.
Làm xong hết thảy cũng đã là ba giờ sáng.
Hơn bốn tiếng sau chúng tôi còn có một án kiện lớn trên tòa, Từ Uân à Từ
Uân, vụ này mà đánh không đẹp thì giải thưởng cuối năm của chúng ta sẽ
ngâm nước nóng luôn!
Tôi giữ anh lại hoàn toàn là nể tình mấy
đồng bạc đó thôi, chứ không phải vì anh đáng thương đau, lại càng không
phải thông cảm gì anh, càng càng không phải vì tôi có lòng tốt muốn chăm sóc anh.
Chờ đến khi tôi nhủ thầm một lượt những điều đó trong đầu xong, tôi dựa vào cạnh giường, ôm gối ngồi xuống.
Trong mộng, Từ Uân đứng trước mặt tôi như một ngọn núi, hồ sơ vụ án bên cạnh
anh còn cao hơn cả anh, anh vênh mặt hất hàm rống: “Tô Văn Hạnh - -”
Vì muốn thoát khỏi ác mộng nên tôi mở choàng mắt, trời đã sáng, trong ánh
sáng mờ ảo, một ngọn núi lớn đen đứng trước mặt tôi, giọng nói quen
thuộc trong mơ rành mạch truyền đến: “Tô Văn Hạnh - -”
Buồn ngủ
quá buồn ngủ quá, tôi không muốn quản nhiều nữa, ôm gối đầu sà xuống
sàn, sau đó lại bị người kéo lên: “Tô Văn Hạnh! Rửa mặt xong trong vòng
mười phút, bằng không anh sẽ rang xào em!”
Từ Uân đáng chết này,
ngay cả nằm mơ cũng tới quấy rầy tôi, tôi lắc lư không đứng vững, ngã
thẳng xuống giường. Lúc thân thể tiếp xúc với nệm êm mềm mại quen thuộc, tôi nhất thời cảm thấy như thăng thiên, kéo chăn một cái, lật người
tiếp tục ngủ.
Một phút sau, tôi bị tiếng chuông chói tai ầm ĩ đánh thức hoàn toàn.
Từ Uân nhìn tôi, không nói lời nào, sau đó chỉ chỉ vào đồng hồ của mình.
Mười phút sau, tôi đi theo sau anh lên xe, cho tới khi đến tòa án, chúng tôi vẫn không nói thêm một câu, áp suất thấp cực kì đáng sợ. Tôi nghi ngờ
Từ Uân là siêu nhân, hoặc là người máy, vì suy nghĩ của anh rõ ràng,
logic, phát biểu ngắn gọn chặt chẽ, không có chút dấu hiệu say rượu nào.
Đến khi thẩm phán tuyên bố ngừng phiên tòa, thân thể căng thẳng của Từ Uân
cuối cùng cũng hơi thả lỏng. Mà tôi lại vô cùng buồn ngủ, mí mắt khép
lại mấy lần
mới cố gắng mở ra, cứ như người say rượu là tôi. Từ Uân nói
cám ơn tôi tối qua đã đưa anh về nhà, tôi chỉ “Ừm” một tiếng. Từ Uân nói phiên tòa hôm nay rất thuận lợi, 10% phí luật sự tới tay là không thành vấn đề, tôi cũng chỉ “À” một câu. Từ Uân hỏi tôi có muốn đi ăn đại tiệc chúc mừng hay không, tôi thuận miệng đáp một tiếng “Được”. Từ Uân hỏi
đêm nay tôi tăng ca xử lý công tác sau án kiện một chút, tôi không chút
suy nghĩ nói “Được”. Tóm lại thân xác tôi đang ở trong trạng thái không
hồn. Từ pháp viện đến văn phòng, cho đến khi xuống xe, vào thang máy,
nhìn thấy Đinh Tự trong thang máy tôi mới giật mình một cái, cứ như bị
nước lạnh giội từ trên đầu xuống, thanh tỉnh lại trong nháy mắt.
Thượng đế ơi, đời trước tôi có bao nhiêu nghiệp chướng vậy, tôi còn có thể chật vật hơn nữa hay không…
“Vừa từ tòa án về sao?” Đinh Tự nhìn tôi một cái, mặt không thay đổi, chào
hỏi với Từ Uân: “Xem anh như vừa đánh một trận lớn về vậy, đối phương là người đó, anh phải tiêu hao không ít nội lực rồi.”
Hóa ra anh
cũng biết nói đùa, tôi đang đứng bên trái Từ Uân, hơi nghiêng mình liếc
mắt nhìn Đinh Tự. Dường như anh cũng vừa gặp chuyện không như ý, mày hơi chau lại, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
“Đừng nói nữa, ngoài lão
Tiếu sở Tín Thái ra, còn có ai khó xử lý như vậy đâu.” Từ Uân kéo cà vạt xuống, nhìn anh quả thật rất mỏi mệt, nhưng mà lúc ở tòa án tôi bị vây
trong trạng thái hôn mê nên thật đúng là không biết bọn họ đối đầu ngoạn mục như thế nào.
“Đây là trợ lý mới của anh sao?”
Tâm thần tôi lại bị nhấc lên, anh chú ý tới tôi, có phải tôi nên chào với anh không, nói gì bây giờ, trực tiếp nói cho anh là…
“Trước đây chưa từng gặp qua, Từ Uân anh thay đổi trợ lý càng ngày càng thường xuyên!”
Khuôn mặt tươi cười của tôi cứng mất một nửa, tâm tình mất mát, cho đến khi
ra thang máy, quay lại văn phòng, cả một ngày hôm đó tôi đều không có
tâm tư ;a,2 việc.
Có lẽ D tiên sinh không nhớ tôi cũng tốt, bộ dạng quẫn bách của tôi anh cũng không nhớ rõ…
Nhưng tôi vẫn hi vọng anh nhớ được mình, ngày hôm đó tôi đã nói cho anh tên của tôi rồi…
Từ Uân tự nhốt mình trong phòng, tám phần là đang ngáy o o, tôi ngồi nhìn màn hình máy tính, không có chút hứng thú nào.
“D tiên sinh:”
Lúc gõ ba chữ đó trên bàn phím, tôi có một chút do dự…
“D tiên sinh:
Chuyện cũ tiếp theo tôi muốn kể, là về yêu thầm. Chữ E trong tiếng Anh, tôi
nghĩ nửa ngày lại nghĩ tới Enjoy, nghĩa là yêu thích, mà nếu một phần
yêu thích đó luôn giấu kín trong lòng thì chính là loại tình khiến tâm
người ta đau đớn – yêu thầm.
E tiểu thư thích một người, người đó là E tiên sinh.
Bọn họ cùng làm trong một văn phòng, mỗi ngày đều đi cùng thang máy, nhưng E tiểu thư lại chỉ có thể đứng từ xa nhìn E tiên sinh, biết anh mỗi ngày
mặc quần áo như thế nào, đeo cà vạt màu gì, nhìn khớp ngón tay anh mang
cặp công văn rõ ràng hữu lực, giầy da màu đen không nhiễm một hạt bụi.
Cho dù đã quan sát mấy tháng như vậy, nhưng cô ấy vẫn không dám tiến lên nói cùng E tiên sinh một chữ nào.
Cô ấy đã ăn thử bữa sáng mà E
tiên sinh thích, một ly Starbuck moka đá lớn, có khi là bánh sừng bò của Pháp, có khi là sandwich ăn với trứng ốp la. Cô ấy sẽ viết trên weibo
của mình khi đi lướt qua E tiên sinh là thời tiết như thế nào, những
người xung quanh như thế nào, và tâm trạng của cô ấy như thế nào.
Cô thích vẻ nghiêm túc sạch sẽ lưu loát của E tiên sinh, tay áo luôn xắn
lên một nửa, phát âm chuẩn của anh khi gọi điện thoại, nhìn vào mắt và
nhẫn nại khi nói chuyện cùng người khác. Bọn họ từng xuất hiện cùng
nhau, nhưng mỗi lần E tiểu thư “lơ đãng” nhìn anh, ánh mắt cô nhất định
sẽ lộ vẻ bối rối. Bọn họ từng nói chuyện, nhưng E tiểu thư vốn diệu ngữ
lại biến thành một người câm, ngoài gật gật cười cười thì không còn biết làm gì khác.
Tâm tư này của E tiểu thư không một ai biết, nhiều
lần cô ấy đã muốn vọt tới trước mặt E tiên sinh, nói với anh rằng cô
thích anh đến mức nào, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Trước kia E tiểu thư rất ít uống cà phê, cho dù uống cũng sẽ thêm vào rất nhiều sữa và đường, nay cô ấy lại dần dần thích moka không thêm đường. Trước kia
cô cảm thấy weibo là thứ cực kỳ ngây thơ và phí thời gian, nay mỗi ngày
cô đều biến việc đăng trạng thái thành lời gửi gắm nho nhỏ, cô luôn chờ
một ngày nào đó E tiên sinh sẽ ‘like’ cho mình, dù là cô đã chờ rất lâu.
Yêu thầm, tôi nghĩ mỗi người nhất định đã từng có một người mình thầm yêu,
đó là anh trai hàng xóm, là một đội trưởng đội bóng rổ đẹp trai sức sống tràn ngập, hay là bạn đồng nghiệp luôn khiến người ta cảm thấy yên ổn…
Yêu thầm một người, sẽ thích thứ mà anh ấy thích một cách khó hiểu, chỉ
vì muốn biến mình thành người gần gũi với anh ấy nhiều hơn.
Vai
diễn này, có vài người sẽ phải diễn một mình đến trọn vẹn. Tình yêu thầm lặng mong chờ luôn khiến người ta cảm thấy đau lòng, tựa như một cây
đao đâm vào ngực, rồi lại rút ra đâm vào theo những đáp lại của đối
phương, tuần hoàn liên tục, máu tươi đầm đìa, cũng chỉ có người yêu thầm mới hiểu được.
Nếu thật sự có một ngày, một cô gái anh chưa từng chú ý, thậm chí còn không quen biết đột nhiên nói với anh một câu, cô
ấy đã thích anh từ lâu rồi, vậy D tiên sinh, anh sẽ có phản ứng như thế
nào đây?
Đừng khẩn trương, tôi đùa anh đấy.
S tiểu thư.”
Tôi dùng cả một buổi chiều để viết xong lá thư này, từng chữ từng câu đều
tốn rất nhiều thời gian, viết rồi xóa, xóa rồi lại viết. Cuối cùng trước khi gửi đi, tôi tự cổ vũ cho mình mới có thể hạ quyết tâm nhấn gửi.
Từ Uân vẫn còn đang trong phòng làm việc, không có tiếng vang hay động
tĩnh gì. Tôi thật sự buồn ngủ không chịu nổi nữa, tuy vẫn chưa đến giờ
tan tầm nhưng tôi quyết định về sớm. Về nhà, tắm nước nóng, ngã xuống
giường, nhắm mắt, ngủ.
Nếu ngày mai D tiên sinh không trả lời thư, đây sẽ là lá thư cuối cùng giữa chúng tôi.