*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đúng là Uông Dương đã từng theo đuổi tôi, nhưng tôi không nghĩ cậu ấy thực sự thích mình.
Trong 3 năm trung học, cậu ấy theo đuổi vô số nữ sinh, sau khi theo đuổi được không bao lâu thì chia tay với họ. Ở thời đại mà đa số mọi người đều dè dặt với chuyện tình cảm thì đúng là dở hơi thật.
Ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ muốn leo lên chiếc thuyền hải tặc của Uông Dương.Tình cảm là một thứ bí ẩn khó nắm bắt được, bạn thích một người nhưng không biết tình cảm đó bắt nguồn từ đâu, nhưng lại khó mà dứt bỏ được, bạn không có cảm giác gì với một người thì sẽ không nghĩ gì quá nhiều với người đó.
Đó là lần đầu tiên tôi nặng lời với anh như thế, vừa nói ra tôi đã cực kỳ hối hận.Ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ muốn leo lên chiếc thuyền hải tặc của Uông Dương.Tôi như một kẻ điên vậy, ban ngày cười đùa chạy khắp nơi với Uông Dương, ban đêm thì trốn trong chăn mà khóc rống.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Tạ Hoè An đang đeo cặp đứng bên ngoài. Lớp 10 anh đã dậy thì tới một trình độ nhất định rồi, dù vẫn là một thiếu niên gầy gò nhưng đứng đó vẫn che khuất ánh nắng mùa đông, khiến người ta có cảm giác an toàn bất chợt.Sau khi chúng tôi biết nhau không lâu thì bắt đầu khai giảng trung học. Vì thành tích của mình, tôi được xếp vào lớp cuối, phát hiện Uông Dương cũng học cùng lớp với mình.Anh lại trả cho tôi một câu y hệt.
Tất nhiên là Tạ Hoè An được xếp vào lớp giỏi nhất. Năm lớp 10, khoảng cách giữa chúng tôi hoàn toàn bị kéo xa.
Anh giỏi như vậy, tôi có tư cách gì mà so bì với anh chứ?Trong lòng tôi luôn cảm thấy mình và Tạ Hoè An là một trời một vực, sau khi chia lớp thì suy nghĩ đó lại càng cố thủ trong đầu tôi hơn.Sau này tôi có hỏi anh thuyết phục nhà trường thế nào, anh tỏ ra hiên ngang lẫm liệt, nói mình xuống làng để dạy học.
Đến ô cũng quên không cầm theo.Tôi ghét Uông Dương, cũng ghét bản thân, tôi nói thẳng với Uông Dương nhưng cậu ấy chẳng hề quan tâm.Cộng thêm chuyện không biết mẹ tôi vô tình hay cố ý mà cứ so sánh tôi với anh trai, người trong hẻm cũng thường xuyên nhắc tới anh tôi và Tạ Hoè An, đến cả các giáo viên lớp 10 cũng sẽ nói: Trước đây có một bạn tên là Trầm Hạ, rất nghịch ngợm, thế mà sau này lại thi đứng đầu thành phố, dù tụi con có khả năng đó vẫn cần phải có người quản thúc…Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế nữa, có hôm vừa tan học thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét, bảo có người đốt pháo sáng trên tầng của tòa nhà dạy học. Bên ngoài đông nghịt học sinh sắp về nhà, tôi bị Tần Mai Chi kéo ra ngoài hóng chuyện.
Chúng tôi chép bài tập xong thì trời cũng đã sụp tối, Tần Mai Chi về nhà, anh tôi cũng về.Nói chung là khiến tôi thường xuyên rơi vào tình trạng ngờ vực chính mình, càng lúc càng trở nên tự ti.Tôi nói ai cần ông quan tâm.
Từ lúc đó tôi vô thức bắt đầu tránh né Tạ Hoè An.
Cũng giống như hồi học cấp 2, cứ mỗi sáng sớm anh sẽ luôn đứng ở đầu ngõ giữa 2 nhà để chờ tôi, giờ tôi đang cố tình tránh mặt anh, vì thế mãi không chịu ló đầu ra, cứ nghĩ anh không đợi được sẽ đi, ai ngờ cái đầu heo của anh lại phải chờ bằng được tôi ra để đi học.
Giờ là mấy giờ rồi mà anh còn ở đó chứ? Tôi nhíu mày, chuyện mà anh tôi kể hình như không thể nào xảy ra trên người Tạ Hoè An được.Tôi sợ đi học trễ sẽ bị điểm danh nên cuối cùng vẫn lề mề bước ra.
Anh uống say rồi, giọng điệu hơi trẻ con, nụ cười cũng ngây ngô.Vì chuyện đó, sau một thời gian tôi đã cam chịu, không đi học thì ngủ, thi thoảng lại trốn học đi theo Uông Dương chạy khắp thành phố.Anh thấy tôi đi ra cũng chẳng nói gì, chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi quay người đi ra khỏi hẻm.
Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, chỉ biết mình đã lặp tức nhìn khắp đám đông, để tìm gì đó nhưng lại không tìm được, chẳng hiểu sao lại có chút mất mát.Thành tích của tôi vẫn tệ, dù Tạ Hoè An thường xuyên trốn học với chúng tôi nhưng thành tích mỗi lần thi lại luôn đứng đầu bảng vàng.Tôi cúi đầu đi theo phía sau anh như một tên tội phạm bị trói buộc vậy.Anh ấy nhìn tôi lạ lùng rồi nói: “Em đã làm gì với nhóc sát vách kia vậy?”
Ngoài hẻm có một tiệm bán đồ ăn sáng, bọn Tần Mai Chi và Vương Dược đều mua bữa sáng ở đó, thời điểm đó 1 tô mì khô nóng hổi là 2 xu, còn có thêm bánh quẩy và sữa đậu nành mà người lớn và học sinh trong hẻm rất thích ăn.Sau khi chúng tôi biết nhau không lâu thì bắt đầu khai giảng trung học. Vì thành tích của mình, tôi được xếp vào lớp cuối, phát hiện Uông Dương cũng học cùng lớp với mình.Có lần tôi leo tường với Uông Dương ra ngoài, tên này cũng khá lắm, tôi vừa bước ra khỏi cổng thì đã thấy anh ở trên tường.Rõ ràng là tôi chẳng hề làm gì mà lại như một tên tội phạm.
Tạ Hoè An mua 2 phần bữa sáng rồi dúi cho tôi 1 phần, thời cấp 2 tôi đã từng từ chối nhưng anh lại bỏ ngoài tai, sau đó tôi đổi tiền mua bữa sáng thành 1 món quà tặng cho anh, anh cũng không nói gì. Mỗi lần như thế, Tần Mai Chi luôn đúng cạnh phát ra âm thanh không rõ là ý gì, Vương Dược thì cười khúc khích, nếu có nhóc mập ở đây hẳn cậu ta sẽ kêu lên, anh An ơi, tôi cũng muốn có bữa sáng, thế là Tạ Hoè An sẽ phải đi mua cho cậu ta 1 phần nữa…Anh nói: “Thẩm Thu Bạch, bà ngẩng đầu lên nhìn tôi này.”
Trước kia chỉ nghĩ đây là trò đùa giữa bạn bè với nhau, hơn nữa mình cũng đã trả lại sòng phẳng, xem như là công bằng rồi, nhưng đến cấp 3 tôi lại đột nhiên nhận ra mình đang ở đẳng cấp nào, vô thức nảy sinh ra cảm giác mình không xứng, bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Sau này tôi nghĩ đến việc miễn cưỡng dậy sớm, hiếm có 1 ngày mà tôi dậy sớm hơn Tạ Hoè An, một mình đi tới trường.Tình cảm là một thứ bí ẩn khó nắm bắt được, bạn thích một người nhưng không biết tình cảm đó bắt nguồn từ đâu, nhưng lại khó mà dứt bỏ được, bạn không có cảm giác gì với một người thì sẽ không nghĩ gì quá nhiều với người đó.
Trong giờ học sáng, Tần Mai Chi đến sau, đặt 1 phần bữa sáng lên bàn tôi rồi nói Tạ Hoè An nghĩ tôi chưa rời giường nên đứng rất lâu ở đầu ngõ, may mà có mẹ tôi nhìn thấy, nói anh biết rằng tôi đã đi học, nếu không không biết anh còn chờ tới khi nào nữa.Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Uông Dương bên cạnh đã vươn tay đẩy anh đi rồi nói: “Cái tên này mày có phiền không hả!”
Trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy nhưng lại không biết nên làm gì, vì thế chỉ đành cho qua.
Cũng giống như hồi học cấp 2, cứ mỗi sáng sớm anh sẽ luôn đứng ở đầu ngõ giữa 2 nhà để chờ tôi, giờ tôi đang cố tình tránh mặt anh, vì thế mãi không chịu ló đầu ra, cứ nghĩ anh không đợi được sẽ đi, ai ngờ cái đầu heo của anh lại phải chờ bằng được tôi ra để đi học.Tôi thầm giật mình, ngoài mặt vẫn tỏ ra không có gì: “Em làm gì được cậu ta chứ?”Máu chó là, Tạ Hoè An đến tận cửa phòng học tìm tôi, đúng lúc Uông Dương vừa vào lớp, nhìn thấy bữa sáng trên bàn tôi liền cầm lên nói: “Em gái, sáng tôi thấy bà ăn sáng rồi mà, chưa no hay là đang định hiếu kính tôi đây?”
Có lần Uông Dương hỏi tôi có muốn đi cậu ấy đánh đuổi anh đi không, tôi nói thôi kệ, cho anh đi theo đi. Cứ như thế, anh đã thành cái đuôi phía sau chúng tôi.Dù thế nào cậu ấy vẫn cứ gọi tôi là em gái, nhiều lần tôi đã bắt cậu ấy đổi nhưng cậu ấy vẫn khăng khăng không chịu, tôi cũng chỉ đành chấp nhận mà thôi.Trong 3 năm trung học, cậu ấy theo đuổi vô số nữ sinh, sau khi theo đuổi được không bao lâu thì chia tay với họ. Ở thời đại mà đa số mọi người đều dè dặt với chuyện tình cảm thì đúng là dở hơi thật.
Lúc đó không biết tôi chột dạ gì mà vội ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, bóng dáng của Tạ Hoè An đã biến mất dạng.
Uông Dương không cao bằng Tạ Hoè An nhưng vẫn đẩy anh lảo đảo ra phía sau được.Mấy ngày sau tôi vẫn dậy sớm, không gặp Tạ Hoè An nhưng lại đụng phải Uông Dương đang mua bữa sáng cho ông nội. Nhiều lần liên tục như thế, thành ra mỗi ngày đều đi học cùng cậu ấy.Nói chung là khiến tôi thường xuyên rơi vào tình trạng ngờ vực chính mình, càng lúc càng trở nên tự ti.
Đúng là Uông Dương đã từng theo đuổi tôi, nhưng tôi không nghĩ cậu ấy thực sự thích mình.Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế nữa, có hôm vừa tan học thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét, bảo có người đốt pháo sáng trên tầng của tòa nhà dạy học. Bên ngoài đông nghịt học sinh sắp về nhà, tôi bị Tần Mai Chi kéo ra ngoài hóng chuyện.
Sau này tôi nghĩ đến việc miễn cưỡng dậy sớm, hiếm có 1 ngày mà tôi dậy sớm hơn Tạ Hoè An, một mình đi tới trường.Uông Dương không hề biết xấu hổ nên không thèm để ý tới, nhưng tôi thì không, lúc đó tôi đã tự đặt mình vào vị trí nhỏ nhất trong lòng cha mẹ rồi, dù tôi mắc phải bất cứ sai lầm nào đều sẽ khiến tôi trở nên không đáng được nhắc tới nữa.
Sắp tới mùa đông nên mới hơn 5 giờ mà trời đã lờ mờ tối, chúng tôi đứng bên ngoài trông thấy 1 bóng người màu đen đứng trên tầng cao nhất, trước bóng người đó còn có một ngọn lửa lập loè.
Vừa nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra, đó là tên của tôi, ngay sau đó tôi lại nghe tiếng Uông Dương truyền tới từ tầng cao nhất, cậu ấy nói Thẩm Thu Bạch, xin chào.Trời đất đều quang đãng, ánh sáng lập loè đó như những vì sao lấp lánh, yên tĩnh mà xinh đẹp.
Một buổi chiều nọ, chúng tôi đang trong tiết tiếng Anh, tôi đang ghé vào bàn để ngủ thì bỗng nghe một tiếng báo cáo quen thuộc.Chẳng mấy chốc, những ngôi sao lần lượt được xếp trên tầng cao nhất, có vẻ như người đó đã đốt rất nhiều pháo hoa, đống pháo đó bày khắp trong bóng tối, cuối cùng tạo thành 2 chữ méo mó.Anh bình tĩnh nhìn tôi, một lúc lâu sau, dường như nhận ra người đến là tôi thì đột nhiên nhếch miệng cười một cái, sau đó né sang bên cạnh một chút nói: “Chỗ bà đứng mới có mưa ấy.”
Ngoài hẻm có một tiệm bán đồ ăn sáng, bọn Tần Mai Chi và Vương Dược đều mua bữa sáng ở đó, thời điểm đó 1 tô mì khô nóng hổi là 2 xu, còn có thêm bánh quẩy và sữa đậu nành mà người lớn và học sinh trong hẻm rất thích ăn.Vừa nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra, đó là tên của tôi, ngay sau đó tôi lại nghe tiếng Uông Dương truyền tới từ tầng cao nhất, cậu ấy nói Thẩm Thu Bạch, xin chào.
Cậu ấy còn chưa nói gì thêm thì đám người bên dưới đã bắt đầu hò hét.Ngày công bố thành tích, tôi cuối cùng không nhịn được nữa, nhân lúc Tạ Hoè An đang leo tường ra ngoài với chúng tôi, tôi đi tới cạnh anh nói: “Tạ Hoè An, ông có thể cút đi được không hả!”
Có người khen tuyệt đỉnh, có người mắng đùa cậu ấy là lưu manh, cũng có cô gái khen lãng mạn.
Trong lòng tôi lo lắng, chạy ngay ra ngoài.Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, chỉ biết mình đã lặp tức nhìn khắp đám đông, để tìm gì đó nhưng lại không tìm được, chẳng hiểu sao lại có chút mất mát.
Anh ngồi ở hàng cuối lớp, kể từ đó mỗi lần tôi ngủ trên lớp đều cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, lúc tan học ra ngoài chơi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy anh.Bên ngoài đang mưa lớn, dù trong ngõ nhỏ có mái hiên che nhưng cũng không thể nào khô ráo được.Tôi đã quên mất hôm đó kết thúc thế nào rồi, nói chung là giáo viên gọi chúng tôi lên văn phòng và dạy dỗ, sau đó thì gọi cho phụ huynh, nói còn nhỏ mà lấy chuyện này ra đùa giỡn thì lớn lên sẽ trở thành quan hệ nam nữ loạn lạc, là phạm pháp đấy!
Từ liêm sỉ tới sự trong sạch, làm như tôi là một người cực kỳ phóng túng vậy. Cha nói giúp tôi vài câu cũng bị mẹ tôi tức giận mắng lại.Uông Dương không hề biết xấu hổ nên không thèm để ý tới, nhưng tôi thì không, lúc đó tôi đã tự đặt mình vào vị trí nhỏ nhất trong lòng cha mẹ rồi, dù tôi mắc phải bất cứ sai lầm nào đều sẽ khiến tôi trở nên không đáng được nhắc tới nữa.
Về nhà, tất nhiên là mẹ đã mắng tôi một trận.
Từ liêm sỉ tới sự trong sạch, làm như tôi là một người cực kỳ phóng túng vậy. Cha nói giúp tôi vài câu cũng bị mẹ tôi tức giận mắng lại.
Trước kia chỉ nghĩ đây là trò đùa giữa bạn bè với nhau, hơn nữa mình cũng đã trả lại sòng phẳng, xem như là công bằng rồi, nhưng đến cấp 3 tôi lại đột nhiên nhận ra mình đang ở đẳng cấp nào, vô thức nảy sinh ra cảm giác mình không xứng, bắt đầu cảm thấy khó chịu.Từ đó, mẹ tôi đều tự giám sát tôi đi học, phải kề kề bên cạnh tôi mới chịu.
Rõ ràng là tôi chẳng hề làm gì mà lại như một tên tội phạm.Nhưng tên đã bắn ra rồi. Anh nhìn tôi chằm chằm, lâu thật lâu mới nói: “Thẩm Thu Bạch, bà đang nghiêm túc đấy hả?”
Càng nghĩ càng tủi thân, khoảng thời gian đó hình như đêm nào tôi cũng rúc vào chăn khóc.Càng nghĩ càng tủi thân, khoảng thời gian đó hình như đêm nào tôi cũng rúc vào chăn khóc.
Vì chuyện đó, sau một thời gian tôi đã cam chịu, không đi học thì ngủ, thi thoảng lại trốn học đi theo Uông Dương chạy khắp thành phố.
Tôi ghét Uông Dương, cũng ghét bản thân, tôi nói thẳng với Uông Dương nhưng
cậu ấy chẳng hề quan tâm.
Tóm lại dù cậu ấy hết thuốc chữa thì tôi cũng mặc kệ.
Gần kỳ nghỉ đông, điểm số của tôi ở một số môn tiếp tục bay đi. Sau khi về nhà nghỉ, mẹ tôi dứt khoát không cho tôi ra ngoài nữa, vì bà phải tăng ca nên sai anh tôi trông chừng, bắt tôi học suốt.Anh đang tựa vào mái hiên nhìn màn mưa trước mặt, ánh mắt hơi đờ đẫn. Người anh ướt sũng, tóc cũng bị nước mưa thấm ướt dính trên mặt, như anh tôi đã kể, trên mặt anh thực sự có vết thương.Thành tích của tôi càng lúc càng tệ, nhưng tôi không thèm để ý tới nữa.
Tần Mai Chi thấy tôi không ổn nên tìm đến muốn nói chuyện với tôi, bị tôi từ chối.
Anh ừ một tiếng rồi nói: “Tôi đánh nhau với Uông Dương.”Tôi như một kẻ điên vậy, ban ngày cười đùa chạy khắp nơi với Uông Dương, ban đêm thì trốn trong chăn mà khóc rống.
Sau này tôi nghĩ, nếu không có Tạ Hoè An thì có lẽ tôi chẳng thể sống sót qua khoảng thời gian đó được.
Tôi với Uông Dương đi đâu anh cũng đều đi theoMột buổi chiều nọ, chúng tôi đang trong tiết tiếng Anh, tôi đang ghé vào bàn để ngủ thì bỗng nghe một tiếng báo cáo quen thuộc.Hôm đó trời mưa rất lớn, Tần Mai Chi tới nhà tôi để chép bài tập nghỉ đông, lúc vào cửa còn nói: “Tạ Hoè An đang ở đầu ngõ, bảo bà ra ngoài đấy.”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Tạ Hoè An đang đeo cặp đứng bên ngoài. Lớp 10 anh đã dậy thì tới một trình độ nhất định rồi, dù vẫn là một thiếu niên gầy gò nhưng đứng đó vẫn che khuất ánh nắng mùa đông, khiến người ta có cảm giác an toàn bất chợt.Đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi chằm chằm, một lát sau, anh nói với chút tủi thân: “Thẩm Thu Bạch, tôi học giỏi hơn cậu ta, uống rượu thắng cậu ta, đánh cũng thắng cậu ta nữa, bà về học với tôi cho thật giỏi đi, có được không hả?”
Có lẽ anh chạy ra rất gấp nên chẳng thèm mặc áo khoác, chỉ có áo sơ mi trắng với áo len khoác ngoài. Tường đỏ, trời xanh, anh cứ thế ngồi trên tường nhìn xuống tôi.Anh chuyển tới lớp của chúng tôi.
Tôi không biết anh tìm tôi làm gì nên không raSau này tôi có hỏi anh thuyết phục nhà trường thế nào, anh tỏ ra hiên ngang lẫm liệt, nói mình xuống làng để dạy học.
Tôi vội kiểm tra khắp người anh, sau đó anh lại gọi tôi một tiếng.Trời đất đều quang đãng, ánh sáng lập loè đó như những vì sao lấp lánh, yên tĩnh mà xinh đẹp.Chảnh thật đấy, tiếc rằng người ta là tư bản mà.
Anh ngồi ở hàng cuối lớp, kể từ đó mỗi lần tôi ngủ trên lớp đều cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, lúc tan học ra ngoài chơi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy anh.
Chảnh thật đấy, tiếc rằng người ta là tư bản mà.Có lần tôi leo tường với Uông Dương ra ngoài, tên này cũng khá lắm, tôi vừa bước ra khỏi cổng thì đã thấy anh ở trên tường.
Giọng điệu của anh còn lạnh hơn cả tôi: “Vậy bà làm gì?”Có lẽ anh chạy ra rất gấp nên chẳng thèm mặc áo khoác, chỉ có áo sơ mi trắng với áo len khoác ngoài. Tường đỏ, trời xanh, anh cứ thế ngồi trên tường nhìn xuống tôi.
Tôi vô thức mềm lòng, nghe lời đứng vào rồi nói Tạ Hoè An, ông nhanh về nhà đi, cẩn thận kẻo bị cảm đấy.Quần áo của anh lúc nào cũng sạch sẽ, mặt mày cũng trắng trẻo đẹp đẽ, nhìn lại tôi, tôi tự biết cái áo sơ mi trắng trong áo khoác này của mình có một vết mực không thể giặt sạch được, góc quần cũng bị sờn, bàn tay vì thời tiết lạnh cóng gần đây mà đang bị nứt da…Anh nhìn tôi chằm chằm, nói: “Thẩm Thu Bạch, bà đừng có xem thường tôi chứ.”
Chúng tôi hoàn toàn không phải là người của cùng một thế giới.
Tôi cố tình lạnh lùng hỏi: “Ông làm gì đấy?”Kể từ đó, anh không đi theo sau tôi nữa.Tôi cố tình lạnh lùng hỏi: “Ông làm gì đấy?”Những ngày đó, học sinh thường về nhà phụ chuyện đồng áng cho cha mẹ, vì thế giáo viên cũng không nói gì nhiều.
Chạy tới đầu ngõ, quả nhiên Tạ Hoè An đang đứng đó.Giọng điệu của anh còn lạnh hơn cả tôi: “Vậy bà làm gì?”
Chúng tôi hoàn toàn không phải là người của cùng một thế giới.Tôi nói ai cần ông quan tâm.Tôi nghe lời ngẩng đầu lên.
Anh lại trả cho tôi một câu y hệt.
Tức chết mà.
Trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy nhưng lại không biết nên làm gì, vì thế chỉ đành cho qua.Tôi với Uông Dương đi đâu anh cũng đều đi theo
Có lần Uông Dương hỏi tôi có muốn đi cậu ấy đánh đuổi anh đi không, tôi nói thôi kệ, cho anh đi theo đi. Cứ như thế, anh đã thành cái đuôi phía sau chúng tôi.
Những ngày đó, học sinh thường về nhà phụ chuyện đồng áng cho cha mẹ, vì thế giáo viên cũng không nói gì nhiều.Tôi đã quên mất hôm đó kết thúc thế nào rồi, nói chung là giáo viên gọi chúng tôi lên văn phòng và dạy dỗ, sau đó thì gọi cho phụ huynh, nói còn nhỏ mà lấy chuyện này ra đùa giỡn thì lớn lên sẽ trở thành quan hệ nam nữ loạn lạc, là phạm pháp đấy!
Thành tích của tôi vẫn tệ, dù Tạ Hoè An thường xuyên trốn học với chúng tôi nhưng thành tích mỗi lần thi lại luôn đứng đầu bảng vàng.
Tôi giật mình, vội đỡ lấy anh rồi lo lắng nói: “Ông không sao đấy chứ, có bị thương ở đâu không?”Ngày công bố thành tích, tôi cuối cùng không nhịn được nữa, nhân lúc Tạ Hoè An đang leo tường ra ngoài với chúng tôi, tôi đi tới cạnh anh nói: “Tạ Hoè An, ông có thể cút đi được không hả!”
Đó là lần đầu tiên tôi nặng lời với anh như thế, vừa nói ra tôi đã cực kỳ hối hận.
Anh giỏi như vậy, tôi có tư cách gì mà so bì với anh chứ?Máu chó là, Tạ Hoè An đến tận cửa phòng học tìm tôi, đúng lúc Uông Dương vừa vào lớp, nhìn thấy bữa sáng trên bàn tôi liền cầm lên nói: “Em gái, sáng tôi thấy bà ăn sáng rồi mà, chưa no hay là đang định hiếu kính tôi đây?”
Nhưng tên đã bắn ra rồi. Anh nhìn tôi chằm chằm, lâu thật lâu mới nói: “Thẩm Thu Bạch, bà đang nghiêm túc đấy hả?”
Chẳng mấy chốc, những ngôi sao lần lượt được xếp trên tầng cao nhất, có vẻ như người đó đã đốt rất nhiều pháo hoa, đống pháo đó bày khắp trong bóng tối, cuối cùng tạo thành 2 chữ méo mó.Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Uông Dương bên cạnh đã vươn tay đẩy anh đi rồi nói: “Cái tên này mày có phiền không hả!”
Uông Dương không cao bằng Tạ Hoè An nhưng vẫn đẩy anh lảo đảo ra phía sau được.
Tôi sợ đi học trễ sẽ bị điểm danh nên cuối cùng vẫn lề mề bước ra.Từ đầu tới cuối Tạ Hoè An không hề nhìn Uông Dương, anh nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau mới “được” một tiếng rồi quay người đi, leo tường trở về trường học.
Anh chuyển tới lớp của chúng tôi.Kể từ đó, anh không đi theo sau tôi nữa.
Gần kỳ nghỉ đông, điểm số của tôi ở một số môn tiếp tục bay đi. Sau khi về nhà nghỉ, mẹ tôi dứt khoát không cho tôi ra ngoài nữa, vì bà phải tăng ca nên sai anh tôi trông chừng, bắt tôi học suốt.
Phía Nam nhiều mưa, nhất là vào mùa đông.
Hôm đó trời mưa rất lớn, Tần Mai Chi tới nhà tôi để chép bài tập nghỉ đông, lúc vào cửa còn nói: “Tạ Hoè An đang ở đầu ngõ, bảo bà ra ngoài đấy.”Từ đó, mẹ tôi đều tự giám sát tôi đi học, phải kề kề bên cạnh tôi mới chịu.
Tôi không biết anh tìm tôi làm gì nên không ra
Trong giờ học sáng, Tần Mai Chi đến sau, đặt 1 phần bữa sáng lên bàn tôi rồi nói Tạ Hoè An nghĩ tôi chưa rời giường nên đứng rất lâu ở đầu ngõ, may mà có mẹ tôi nhìn thấy, nói anh biết rằng tôi đã đi học, nếu không không biết anh còn chờ tới khi nào nữa.Chúng tôi chép bài tập xong thì trời cũng đã sụp tối, Tần Mai Chi về nhà, anh tôi cũng về.
Anh ấy nhìn tôi lạ lùng rồi nói: “Em đã làm gì với nhóc sát vách kia vậy?”
Tôi thầm giật mình, ngoài mặt vẫn tỏ ra không có gì: “Em làm gì được cậu ta chứ?”
Anh tôi: “Nó bảo anh gọi em ra đầu ngõ kia, anh thấy trên mặt nó có vết thương, trên người hình như có mùi rượu nữa đấy.”Tôi hoảng hốt chạy tới hỏi anh: “Tạ Hoè An, ông bị gì vậy, sao trên mặt lại bị thế này, người ướt đến vậy rồi sao chưa chịu về nhà nữa hả?”
Giờ là mấy giờ rồi mà anh còn ở đó chứ? Tôi nhíu mày, chuyện mà anh tôi kể hình như không thể nào xảy ra trên người Tạ Hoè An được.
Bên ngoài đang mưa lớn, dù trong ngõ nhỏ có mái hiên che nhưng cũng không thể nào khô ráo được.
Trong lòng tôi lo lắng, chạy ngay ra ngoài.
Lúc đó không biết tôi chột dạ gì mà vội ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, bóng dáng của Tạ Hoè An đã biến mất dạng.Thành tích của tôi càng lúc càng tệ, nhưng tôi không thèm để ý tới nữa.
Đến ô cũng quên không cầm theo.
Chạy tới đầu ngõ, quả nhiên Tạ Hoè An đang đứng đó.
Tóm lại dù cậu ấy hết thuốc chữa thì tôi cũng mặc kệ.Anh đang tựa vào mái hiên nhìn màn mưa trước mặt, ánh mắt hơi đờ đẫn. Người anh ướt sũng, tóc cũng bị nước mưa thấm ướt dính trên mặt, như anh tôi đã kể, trên mặt anh thực sự có vết thương.
Quần áo của anh lúc nào cũng sạch sẽ, mặt mày cũng trắng trẻo đẹp đẽ, nhìn lại tôi, tôi tự biết cái áo sơ mi trắng trong áo khoác này của mình có một vết mực không thể giặt sạch được, góc quần cũng bị sờn, bàn tay vì thời tiết lạnh cóng gần đây mà đang bị nứt da…Tôi hoảng hốt chạy tới hỏi anh: “Tạ Hoè An, ông bị gì vậy, sao trên mặt lại bị thế này, người ướt đến vậy rồi sao chưa chịu về nhà nữa hả?”
Anh tôi: “Nó bảo anh gọi em ra đầu ngõ kia, anh thấy trên mặt nó có vết thương, trên người hình như có mùi rượu nữa đấy.”Anh bình tĩnh nhìn tôi, một lúc lâu sau, dường như nhận ra người đến là tôi thì đột nhiên nhếch miệng cười một cái, sau đó né sang bên cạnh một chút nói: “Chỗ bà đứng mới có mưa ấy.”
Dù thế nào cậu ấy vẫn cứ gọi tôi là em gái, nhiều lần tôi đã bắt cậu ấy đổi nhưng cậu ấy vẫn khăng khăng không chịu, tôi cũng chỉ đành chấp nhận mà thôi.Anh uống say rồi, giọng điệu hơi trẻ con, nụ cười cũng ngây ngô.
Tôi vô thức mềm lòng, nghe lời đứng vào rồi nói Tạ Hoè An, ông nhanh về nhà đi, cẩn thận kẻo bị cảm đấy.
Đúng là trên người anh có mùi rượu. Tôi nói tiếp: “Tạ Hoè An, ông uống rượu đấy à?”
Anh ừ một tiếng rồi nói: “Tôi đánh nhau với Uông Dương.”
Về nhà, tất nhiên là mẹ đã mắng tôi một trận.Tôi giật mình, vội đỡ lấy anh rồi lo lắng nói: “Ông không sao đấy chứ, có bị thương ở đâu không?”
Anh nhìn tôi chằm chằm, nói: “Thẩm Thu Bạch, bà đừng có xem thường tôi chứ.”
Tôi vội kiểm tra khắp người anh, sau đó anh lại gọi tôi một tiếng.
Sắp tới mùa đông nên mới hơn 5 giờ mà trời đã lờ mờ tối, chúng tôi đứng bên ngoài trông thấy 1 bóng người màu đen đứng trên tầng cao nhất, trước bóng người đó còn có một ngọn lửa lập loè.Anh nói: “Thẩm Thu Bạch, bà ngẩng đầu lên nhìn tôi này.”
Tôi nghe lời ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi chằm chằm, một lát sau, anh nói với chút tủi thân: “Thẩm Thu Bạch, tôi học giỏi hơn cậu ta, uống rượu thắng cậu ta, đánh cũng thắng cậu ta nữa, bà về học với tôi cho thật giỏi đi, có được không hả?”