*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạ Hoè An là một người hành động rất quả quyết và dứt khoát, tôi thường nghi ngờ không biết sau khi làm xong anh có tự hỏi về tính chính xác của việc đó không nữa.
Suy đi nghĩ lại, anh nói trước đây thật sự có một chuyện mà anh hoài nghi rằng mình đã dùng sai cách.
Lúc đó đang thịnh hành hôn lễ kiểu Tây. Tôi mặc áo cưới màu trắng, được cha nắm tay dắt vào sảnh lớn khách sạn.Năm đó anh đến Thành Đô để đón năm mới với tôi. Chúng tôi kề gối nói chuyện với nhau rất lâu, anh đã thẳng thắn với tôi hết mọi chuyện. Ý định ban đầu của anh là giúp tôi tự tin lại, có thể dứt khoát ở bên anh, ai ngờ sau khi tôi được anh cổ vũ thì lại lao đầu vào sự nghiệp.
(*) Ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.May mà Tạ Hoè An làm chuyện gì cũng rất chăm chỉ, để tâm tới hình thức, vì thế lâu lâu mới lật xe, đa số vẫn khiến người ta rất cảm động.Mỗi lần tôi dốc lòng vào công việc, không có thời gian quan tâm anh, anh đều sẽ rơi vào sự nghi hoặc như thế.Sau khi bàn bạc với Tạ Hoè An, chúng tôi quyết định tổ chức hôn lễ ở thành phố Kinh.
Tôi thấy anh nói với vẻ tủi thân, vừa buồn cười vừa hơi thông cảm cho anh.
Anh nhìn tôi, rất lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy hơi ngại, sau đó mắt anh bỗng đỏ lên. Tôi thấy anh vuốt tay lên quần áo. Thế mà Tạ Hoè An lại có lúc chẳng biết phải làm thế nào đấy.Cuối cùng tôi cũng đã đứng sau lưng Tạ Hoè An.Tôi nói phụ nữ thời hiện đại lấy sự nghiệp làm đầu, anh đã tạo động lực cho em rồi còn gì.
Tôi không thể chịu nổi nữa, nhân lúc anh lật danh bạ ra bèn chạy tới nói: “Tạ Hoè An, sao em không biết anh vẫn còn giữ liên lạc với nhóm bạn trước đây vậy?”Anh nói anh không có ý kiến gì với sự nghiệp của em, nhưng khi đó em cho anh một cảm giác như trong lòng em, anh có cũng được mà chẳng có cũng không sao.
Tôi sụp đổ trong vòng 1 giây, phụt cười: “Đúng là mèo khen mèo dài đuôi!”Cánh cửa sảnh từ từ mở ra trước mặt chúng tôi, trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy hồi hộp, lại nghĩ không biết Tạ Hoè An có căng thẳng không nhỉ?Tôi nói từ tận đáy lòng, mỗi lần anh nói anh sắp tới, tôi đều phải chuẩn bị trước cả tuần liền.
Con gái nghe tôi kể tới chuyện này liền cười cha mình lụy tình.Hôm nay cậu ấy làm phù rể cho Tạ Hoè An.Anh còn nói, em chẳng hề chủ động tới tìm anh bao giờ.
Lúc họ đang đấu võ mồm, tôi cầm viên chocolate kia, thầm nghĩ đây là món quà lãng mạn nhất mà Tạ Hoè An đã tặng cho mình.Anh nói anh không có ý kiến gì với sự nghiệp của em, nhưng khi đó em cho anh một cảm giác như trong lòng em, anh có cũng được mà chẳng có cũng không sao.Tầm mắt của tôi ngày càng nhòe đi. Dường như tôi lại trông thấy Tần Mai Chi chủ động kéo mình ra sân nhà, Chu Đào dẫn chúng tôi chạy khắp nơi đốt pháo, Vương Dược đang ngồi trên dù lượn với Trần Quốc Chung, Uông Dương đi xua đuổi kẻ xấu trong hẻm giúp tôi…Tôi bắt đầu chơi xấu: “Chẳng phải là vì em bận đấy sao.”Trong lúc đó, tôi phải thầm xin lỗi những bạn học bị anh quấy rầy rồi.
Tôi có thể thấy rõ ràng anh cũng hơi run, sau đó, anh quay đầu lại.Anh nhìn tôi chằm chằm rồi nói: “Đấy, gái hư.”
Nó không hiểu cha nó. Tạ Hoè An làm gì cũng có thể làm rất tốt. Việc học lúc nhỏ, lớn lên đi làm, không bao giờ anh khiến người ta lo lắng hết. Anh từng nói với tôi rằng anh sẽ ở bên tôi. Trước nay anh đều rất giữ lời.Tôi nhìn qua. Trong lòng bàn tay cậu ấy là một viên chocolate. Bao bì đơn giản, một cảm giác quen thuộc đập vào mắt.(*) Tạm dịch: Vốn là một lang quân đầy nhiệt huyết vì được biết mùa thu mát mẻ của em.Tôi bị bộ dạng của anh chọc cười, nói: “Tạ Hoè An, em sai rồi.”Ngày tổ chức hôn lễ, cả khách sạn đều chật ních người, quà nhận được chất đầy sảnh lớn khách sạn.
Thấy tôi không phản ứng gì, anh còn hỏi tôi: “Thế nào?”Anh tựa vào ghế sô pha rồi nói: “Đi rửa bát đi rồi anh sẽ tha thứ cho em.”
Nói xong còn nhìn tôi với ánh mắt đầy chờ mong.Được rồi, nói vòng nói xa chẳng qua cũng là chuyện này. Tôi chấp nhận hình phạt, đến phòng bếp rồi mới phát hiện mọi thứ đều gọn gàng sạch sẽ, chẳng có gì để lau dọn cả.
Nhưng chuyện này tôi sẽ tạm thời giữ bí mật.Trái lại bây giờ, tôi thường dạy con gái phải dũng cảm theo đuổi tình yêu, bảo vệ bản thân mình là được rồi, như không phải là một người vậy.Tôi nói vọng ra ngoài bếp: “Tạ Hoè An, bát đũa ở đâu?”
Cậu chàng ban Tự nhiên lãng mạn thi thoảng sẽ khiến người ta sợ hãi thán phục, người đàn ông này nghĩ gì vậy! Năm đầu tiên chúng tôi ở chung, Tạ Hoè An đưa cho tôi một bản mô hình nhân vật Transformers, rất đắt, anh nói đây là thanh xuân của chúng tôi.Tư tưởng được nuôi dạy từ những năm 80 mà, dù thế nào cũng nghĩ sống thử không phải là một chuyện tốt.
Một chốc sau, giọng Tạ Hoè An truyền tới: “À, quên mất, anh rửa rồi. Em cho chó ăn đi.”
Cái tên này! Tôi lại chạy tới chuồng chó, kết quả là con chó cũng đang ngoan ngoãn ăn bát thức ăn của mình.
Tạ Hoè An luôn nghĩ rằng tôi thích anh từ khi đại học, anh chẳng biết Thẩm Thu Bạch đã bắt đầu để ý tới Tạ Hoè An từ lâu lắm rồi.Tôi đi ra ngoài, chống nạnh để biểu lộ sự tức giận của mình: “Tạ Hoè An, chó cũng ăn rồi, anh trêu em đấy à.”
Để tránh cho ai đó thất vọng, tôi chỉ có thể cắn răng nói: “Em thích lắm.”Ngẫm lại trước đây tôi luôn xem anh như thần tiên, đúng là cách một trời một vực mà. Chẳng trách anh luôn cảm khái: “Sông có khúc người có lúc, giờ Thẩm Thu Bạch nhìn anh với vẻ chán ghét rồi, nói không chừng sẽ có một ngày nào đó đá anh đi mất!”Anh nằm đó: “Anh đã tiện tay làm xong hết rồi, Thẩm Thu Bạch, sao chồng em lại giỏi đến thế cơ chứ!”
Anh trừng tôi: “Thẩm Thu Bạch, em cứ luôn lãng phí sự lãng mạn của anh.”Vì thế mà Tạ Hoè An lờ tôi cả ngày.Tôi sụp đổ trong vòng 1 giây, phụt cười: “Đúng là mèo khen mèo dài đuôi!”
Tôi nói vọng ra ngoài bếp: “Tạ Hoè An, bát đũa ở đâu?”Trước đây tôi luôn nghĩ tên này gần như hoàn hảo, nhưng đến khi sống chung mới phát hiện Tạ Hoè An cũng có lúc lười, đi ngủ thỉnh thoảng sẽ nói mớ, bỏ tất thối vào sọt quần áo bẩn, không tập thể dục một khoảng thời gian thì bụng cũng từ từ mềm ra… Những chuyện đời thường như thế đã khiến tôi nhanh chóng tiếp nhận anh.Tạ Hoè An biết chuyện tôi bị lừa lúc thuê phòng, lúc đi tới thì Tần Mai Chi đã giải quyết xong hết rồi. Vì thế Tạ Hoè An đã giận tôi một đoạn thời gian, nói tại sao xảy ra chuyện mà không báo với anh trước.
Anh thích ăn giấm thế đấy.Giờ anh lâu lâu đánh rắm trước mặt tôi, tôi còn có thể trợn mắt nói, Tạ Hoè An, anh đừng có tự luyến thế nữa!
Tôi nói phụ nữ thời hiện đại lấy sự nghiệp làm đầu, anh đã tạo động lực cho em rồi còn gì.Ngẫm lại trước đây tôi luôn xem anh như thần tiên, đúng là cách một trời một vực mà. Chẳng trách anh luôn cảm khái: “Sông có khúc người có lúc, giờ Thẩm Thu Bạch nhìn anh với vẻ chán ghét rồi, nói không chừng sẽ có một ngày nào đó đá anh đi mất!”
Uông Dương nhún vai: “Ai dính người được hơn Tạ Hoè An chứ?”Thầy Tạ khiêm tốn quá, tôi nào dám ghét bỏ anh, thực ra trong lòng cực kỳ biết ơn anh, nếu không nhờ có anh ở bên ảnh hưởng tích cực thì sao tôi có được ngày hôm nay chứ.Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Có liên lạc đâu.”Giờ anh lâu lâu đánh rắm trước mặt tôi, tôi còn có thể trợn mắt nói, Tạ Hoè An, anh đừng có tự luyến thế nữa!
Tất nhiên những lời này sẽ chẳng nói với anh. Tạ Hoè An rất không thích tôi nói cảm ơn. Huống chi đời người còn dài như thế, phải chăm sóc nhau rất lâu nữa, câu cảm ơn này giữ tới khi sinh mạng sắp kết thúc rồi nói với anh cũng được.
Tôi đang suy nghĩ nên làm gì tiếp thì giọng nói run rẩy của anh đột nhiên vang lên: “Thẩm Thu Bạch, cuối cùng anh cũng cưới được em về nhà rồi.”Trở lại Thành Đô năm đó. Một đêm nọ tôi bỗng thông suốt, ý thức được mình đã dũng cảm ơn một chút, tôi dần thay đổi từ một người thu mình trở thành một người tích cực trong công việc.
Tôi: “…”Tôi cười: “Xấu xa, nếu là em chắc sẽ mắng anh ngay.”Dưới ảnh hưởng của xã hội, phụ nữ dốc lòng vì sự nghiệp trong thời đại đó chẳng có mấy ai, sự thay đổi này đã giúp sự nghiệp tôi bắt đầu đi lên. Dần dà tôi càng lúc càng quen.
Khi đó, Tạ Hoè An bí mật nhét một viên chocolate cho tôi dưới lớp áo bào trắng, bao bì gói chocolate khẽ xẹt qua lòng bàn tay tôi, cảm giác vẫn còn y nguyên đó.Sau khi đính hôn ở thành phố Kinh, chúng tôi mới thật sự sống chung với nhau.Tạ Hoè An được nghỉ sẽ đến thăm tôi, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp tôi làm việc ở công ty, không rảnh để để ý tới anh. Vì thế khó tránh khỏi xích mích. May mà Tạ Hoè An bao dung, cảm xúc cũng chóng qua.
Cái tên này! Tôi lại chạy tới chuồng chó, kết quả là con chó cũng đang ngoan ngoãn ăn bát thức ăn của mình.Ở đây, vẫn phải nói một lời xin lỗi với anh.
Thầy Tạ vất vả rồi.
…Tôi nói: “Dù hơi ngang nhưng em vẫn rất cảm động.”
Làm việc được 1 năm thì công ty không còn cung cấp chỗ ở nữa, tôi tìm nhà bị lừa, không dám nói với Tạ Hoè An, nhưng chẳng hiểu sao Tần Mai Chi lại biết được, lúc đó sự nghiệp của cô ấy đã khởi sắc, có thời gian đến tìm tôi chơi, dẫn tôi đi xem nhà, tôi còn nghĩ là cô ấy định đầu tư bất động sản, kết quả là cô ấy nổi điên bảo muốn tặng tôi.Tôi bảo thầy Tạ ơi, thầy già rồi.
Tạ Hoè An biết chuyện tôi bị lừa lúc thuê phòng, lúc đi tới thì Tần Mai Chi đã giải quyết xong hết rồi. Vì thế Tạ Hoè An đã giận tôi một đoạn thời gian, nói tại sao xảy ra chuyện mà không báo với anh trước.
Ở chung với một người lâu, ít nhiều sẽ bị nhiễm thói quen của người đó. Ăn cơm thì phải cân đối dinh dưỡng, hàng ngày đều phải uống thật nhiều nước, ngủ sớm dậy sớm… Cuộc sống của thầy Tạ rất quy củ và khỏe mạnh, tôi cũng được hưởng ké lây.Tôi nhìn Tạ Hoè An. Thầm nghĩ, rốt cuộc thế gian này tôi chẳng thể nào tìm ra một người thứ hai yêu tôi thế này, mà tôi cũng yêu người ấy.
Tới lần thứ 2, anh đưa cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm, bảo đây là toàn bộ tiền anh tích cóp từ xưa tới giờ, cho tôi để mua nhà.Nhớ lại một chút, tôi nhớ ra lần ở trên tháp cao kia, tôi với Tạ Hoè An quỳ cạnh nhau trước sông thành phố Kinh.
Anh thích ăn giấm thế đấy.
Nhiều khi tôi phát hiện anh như con nít ấy, nhưng một khi xảy ra chuyện lớn, anh mãi là một nơi vững chãi để nương tựa vào. Chuyện này cũng hình thành nên thói quen nếu là chuyện nhỏ tôi sẽ không tìm đến Tạ Hoè An, tất nhiên trong những năm đó, nhà chúng tôi cũng chẳng có chuyện gì to tát.
Thầy Tạ vất vả rồi.Làm việc được 2 năm, tôi được gọi về thành phố Giang, chuyện đầu tiên Tạ Hoè An làm là xin chuyển lại về thành phố Giang.Cuối tuần đầu tiên sau khi trở về từ thành phố Kinh, Tạ Hoè An ở nhà lần lượt gọi điện thoại cho bạn học trước kia. Ai bắt máy anh cũng nói: “Đúng đúng đúng, tôi là Tạ Hoè An đây, đã từ nước ngoài về rồi. Giờ đang làm giảng viên đại học. Ừm. Tôi với Thẩm Thu Bạch sang năm sẽ kết hôn, có rảnh thì đến chơi nhé.”
Con gái nghe tôi kể tới chuyện này liền cười cha mình lụy tình.Làm việc được 2 năm, tôi được gọi về thành phố Giang, chuyện đầu tiên Tạ Hoè An làm là xin chuyển lại về thành phố Giang.
Anh: “Bầu không khí mất rồi, không nói đâu.”Nó không hiểu cha nó. Tạ Hoè An làm gì cũng có thể làm rất tốt. Việc học lúc nhỏ, lớn lên đi làm, không bao giờ anh khiến người ta lo lắng hết. Anh từng nói với tôi rằng anh sẽ ở bên tôi. Trước nay anh đều rất giữ lời.
Sau khi về, Tạ Hoè An muốn ở chung với tôi nhưng bị tôi từ chối.
Tôi nén sự run rẩy trên tay lại, khẽ khàng vỗ lên vai anh.Tần Mai Chi liếc cậu ấy một cái rồi nói: “Ông thì biết cái gì, chắc chắn Tạ Hoè An có ý của cậu ấy, ông không thấy Thu Bạch nhà chúng ta đỏ mắt rồi à. Ông phải học tập theo đi, nếu không chắc phải độc thân cả đời đấy!”Tôi nói: “Không giữ liên lạc mà anh còn mời người ta, cách xin lì xì này của anh mặt dày quá rồi đấy.”Tư tưởng được nuôi dạy từ những năm 80 mà, dù thế nào cũng nghĩ sống thử không phải là một chuyện tốt.
Trái lại bây giờ, tôi thường dạy con gái phải dũng cảm theo đuổi tình yêu, bảo vệ bản thân mình là được rồi, như không phải là một người vậy.
Tạ Hoè An nghe tôi dạy con gái như thế thì kinh ngạc nhìn tôi, bảo sao năm đó em không nghĩ như thế đi.Dù lúc cấp 3 chúng tôi đúng là có từng xem bộ phim hoạt hình này với nhau, nhưng khi ấy chỉ có đám nam sinh xem, tôi với Tần Mai Chi ít người không nói lại, chỉ ngồi một bên.
Tôi nói, vì em đã đi rất nhiều con đường quanh co nên mới không thể để con gái giẫm lên vết xe đổ được.
Anh nói nếu có thể du hành xuyên thời gian, cô giáo Thẩm có thể mang theo tư tưởng đó mà đường hoàng yêu đương với Tạ Hoè An khi ấy rồi.
Hai mắt Tạ Hoè An sáng rỡ: “Anh biết mà, vì thế em xem, anh đã mua cho em mấy cái khác nhau đây, đây là Bumblebee, đây là Megatron, Thu Bạch, chắc em còn nhớ mà đúng không!”Tạ Hoè An luôn nghĩ rằng tôi thích anh từ khi đại học, anh chẳng biết Thẩm Thu Bạch đã bắt đầu để ý tới Tạ Hoè An từ lâu lắm rồi.
Nhưng chuyện này tôi sẽ tạm thời giữ bí mật.
Sau khi về, Tạ Hoè An muốn ở chung với tôi nhưng bị tôi từ chối.Đợi một ngày nào đó anh già lú lẫn rồi tôi sẽ nói cho anh biết, nói không chừng đến lúc đó tôi sẽ có cơ hội theo đuổi anh lại.
Sau khi đính hôn ở thành phố Kinh, chúng tôi mới thật sự sống chung với nhau.
Vài ngày sau, tôi theo Tạ Hoè An về thành phố Giang. Chuyện đầu tiên anh làm là lái xe tới nhà tôi và chuyển hết đồ đạc về nhà anh, chẳng hề cho tôi chút cơ hội phản kháng nào.
Ở đây, vẫn phải nói một lời xin lỗi với anh.Anh nằm đó: “Anh đã tiện tay làm xong hết rồi, Thẩm Thu Bạch, sao chồng em lại giỏi đến thế cơ chứ!”Ở chung với một người lâu, ít nhiều sẽ bị nhiễm thói quen của người đó. Ăn cơm thì phải cân đối dinh dưỡng, hàng ngày đều phải uống thật nhiều nước, ngủ sớm dậy sớm… Cuộc sống của thầy Tạ rất quy củ và khỏe mạnh, tôi cũng được hưởng ké lây.
Suy đi nghĩ lại, anh nói trước đây thật sự có một chuyện mà anh hoài nghi rằng mình đã dùng sai cách.Có hôm Tạ Hoè An than với tôi, trước kia trời lạnh đều cố chấp không chịu mặc thêm đồ, giờ hơi lạnh tí đã vội chuẩn bị quần áo mùa đông rồi.
Tôi chưa từng nghĩ rằng một lần khách sáo mà bị quật thế này.Tôi bảo thầy Tạ ơi, thầy già rồi.
Anh trừng tôi: “Thẩm Thu Bạch, em cứ luôn lãng phí sự lãng mạn của anh.”
Tôi nói: “Thầy Tạ, em sai rồi, mau nói cho em nghe đi.”
Anh: “Bầu không khí mất rồi, không nói đâu.”
Vẫn
chưa bước vào năm 2000, đa phần hôn lễ đều rất đơn sơ, Tạ Hoè An gửi thiệp mời còn yêu cầu người tham dự không cần biếu tiền, nếu thực sự muốn thì cứ tặng quà là được, một chiếc lá nhỏ cũng đủ vui rồi, nếu lớn như nhà và xe thì anh cũng chẳng từ chối.Lát sau anh vẫn không nhịn được mà nói: “Bản thị nhiệt huyết lang, nhân nhĩ tri thu lương.*”
Tần Mai Chi bên cạnh ghẹo: “Lát nữa là gặp rồi, còn truyền giấy gì nữa chứ?”Thầy Tạ khiêm tốn quá, tôi nào dám ghét bỏ anh, thực ra trong lòng cực kỳ biết ơn anh, nếu không nhờ có anh ở bên ảnh hưởng tích cực thì sao tôi có được ngày hôm nay chứ.Tôi nói: “Anh muốn nghe lời thật lòng à?”
Cuối cùng là người bị tôi vô tình rơi xuống sân nhà, sau đó anh còn cầm qua cho tôi một hộp quýt, Tạ Hoè An.(*) Tạm dịch: Vốn là một lang quân đầy nhiệt huyết vì được biết mùa thu mát mẻ của em.Nói xong còn nhìn tôi với ánh mắt đầy chờ mong.
(*) Ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.Thấy tôi không phản ứng gì, anh còn hỏi tôi: “Thế nào?”
Tôi nói: “Anh muốn nghe lời thật lòng à?”
Tôi bắt đầu chơi xấu: “Chẳng phải là vì em bận đấy sao.”Cứ thế mà mang tâm trạng kỳ quái bước vào hội trường hôn lễ.Anh nói: “Vớ vẩn!”
Tôi nói: “Dù hơi ngang nhưng em vẫn rất cảm động.”
Đối diện tôi, Tần Mai Chi, Chu Đào, Trần Quốc Chung, Vương Dược, Uông Dương… Họ đều có mặt đủ.Tôi từ từ tới gần họ, giống như đang đi trên mặt cỏ xanh tốt tràn ngập ánh trăng và tiếng chim vậy.Vì thế mà Tạ Hoè An lờ tôi cả ngày.Anh nhìn tôi chằm chằm rồi nói: “Đấy, gái hư.”
Cậu chàng ban Tự nhiên lãng mạn thi thoảng sẽ khiến người ta sợ hãi thán phục, người đàn ông này nghĩ gì vậy! Năm đầu tiên chúng tôi ở chung, Tạ Hoè An đưa cho tôi một bản mô hình nhân vật Transformers, rất đắt, anh nói đây là thanh xuân của chúng tôi.
Tạ Hoè An là một người hành động rất quả quyết và dứt khoát, tôi thường nghi ngờ không biết sau khi làm xong anh có tự hỏi về tính chính xác của việc đó không nữa.Dù lúc cấp 3 chúng tôi đúng là có từng xem bộ phim hoạt hình này với nhau, nhưng khi ấy chỉ có đám nam sinh xem, tôi với Tần Mai Chi ít người không nói lại, chỉ ngồi một bên.
Tôi chưa từng nghĩ rằng một lần khách sáo mà bị quật thế này.
Để tránh cho ai đó thất vọng, tôi chỉ có thể cắn răng nói: “Em thích lắm.”
Tiếng ồn ào truyền ra theo âm thanh mở cửa, lụa màu bay đầy trời, tôi đứng ngoài cửa, cách một đám người phía đối diện, trên sân khấu khách sạn, Tạ Hoè An đang mặc một bộ âu phục màu trắng nhạt đưa lưng về phía tôi.Hai mắt Tạ Hoè An sáng rỡ: “Anh biết mà, vì thế em xem, anh đã mua cho em mấy cái khác nhau đây, đây là Bumblebee, đây là Megatron, Thu Bạch, chắc em còn nhớ mà đúng không!”
Tôi: “…”
May mà Tạ Hoè An làm chuyện gì cũng rất chăm chỉ, để tâm tới hình thức, vì thế lâu lâu mới lật xe, đa số vẫn khiến người ta rất cảm động.Thấy bộ dạng đó của anh, tôi đột nhiên không còn lo lắng gì nữa.
…
Anh nói nếu có thể du hành xuyên thời gian, cô giáo Thẩm có thể mang theo tư tưởng đó mà đường hoàng yêu đương với Tạ Hoè An khi ấy rồi.Cuối tuần đầu tiên sau khi trở về từ thành phố Kinh, Tạ Hoè An ở nhà lần lượt gọi điện thoại cho bạn học trước kia. Ai bắt máy anh cũng nói: “Đúng đúng đúng, tôi là Tạ Hoè An đây, đã từ nước ngoài về rồi. Giờ đang làm giảng viên đại học. Ừm. Tôi với Thẩm Thu Bạch sang năm sẽ kết hôn, có rảnh thì đến chơi nhé.”Trở lại Thành Đô năm đó. Một đêm nọ tôi bỗng thông suốt, ý thức được mình đã dũng cảm ơn một chút, tôi dần thay đổi từ một người thu mình trở thành một người tích cực trong công việc.
Tôi không thể chịu nổi nữa, nhân lúc anh lật danh bạ ra bèn chạy tới nói: “Tạ Hoè An, sao em không biết anh vẫn còn giữ liên lạc với nhóm bạn trước đây vậy?”
Tôi bị bộ dạng của anh chọc cười, nói: “Tạ Hoè An, em sai rồi.”Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Có liên lạc đâu.”Tạ Hoè An được nghỉ sẽ đến thăm tôi, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp tôi làm việc ở công ty, không rảnh để để ý tới anh. Vì thế khó tránh khỏi xích mích. May mà Tạ Hoè An bao dung, cảm xúc cũng chóng qua.
Tôi nói: “Không giữ liên lạc mà anh còn mời người ta, cách xin lì xì này của anh mặt dày quá rồi đấy.”…
Anh nói: “Không cần lì xì, chỉ cần biết chúng ta ở bên nhau là được rồi.”
Tôi cười: “Xấu xa, nếu là em chắc sẽ mắng anh ngay.”Tôi đi ra ngoài, chống nạnh để biểu lộ sự tức giận của mình: “Tạ Hoè An, chó cũng ăn rồi, anh trêu em đấy à.”
Anh bảo bạn học của chúng ta đều rất nhiệt tình, nói xong lại đi gọi điện thoại tiếp.
Tôi nghe tiếng phì cười xung quanh. Bản thân cũng không kìm được mà bật cười, cười đến mắt nhòa đi.Dưới ảnh hưởng của xã hội, phụ nữ dốc lòng vì sự nghiệp trong thời đại đó chẳng có mấy ai, sự thay đổi này đã giúp sự nghiệp tôi bắt đầu đi lên. Dần dà tôi càng lúc càng quen.Một chốc sau, giọng Tạ Hoè An truyền tới: “À, quên mất, anh rửa rồi. Em cho chó ăn đi.”Trong lúc đó, tôi phải thầm xin lỗi những bạn học bị anh quấy rầy rồi.
…
Sau khi bàn bạc với Tạ Hoè An, chúng tôi quyết định tổ chức hôn lễ ở thành phố Kinh.
Vẫn chưa bước vào năm 2000, đa phần hôn lễ đều rất đơn sơ, Tạ Hoè An gửi thiệp mời còn yêu cầu người tham dự không cần biếu tiền, nếu thực sự muốn thì cứ tặng quà là được, một chiếc lá nhỏ cũng đủ vui rồi, nếu lớn như nhà và xe thì anh cũng chẳng từ chối.
Tôi nói anh có lòng dạ Tư Mã Chiêu*, kết quả thật sự có người thân trong nhà anh tặng 1 chiếc ô tô.
Họ nói chuyện, còn tôi thì mở giấy ra đọc, trên đó viết một hàng chữ: Đừng căng thẳng quá.
(*) Ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.(*) Tạm dịch: Vốn là một lang quân đầy nhiệt huyết vì được biết mùa thu mát mẻ của em.Nhiều khi tôi phát hiện anh như con nít ấy, nhưng một khi xảy ra chuyện lớn, anh mãi là một nơi vững chãi để nương tựa vào. Chuyện này cũng hình thành nên thói quen nếu là chuyện nhỏ tôi sẽ không tìm đến Tạ Hoè An, tất nhiên trong những năm đó, nhà chúng tôi cũng chẳng có chuyện gì to tát.
Ngày tổ chức hôn lễ, cả khách sạn đều chật ních người, quà nhận được chất đầy sảnh lớn khách sạn.
Anh như gắn mắt trên người tôi ấy. Trong lòng hơi hơi cảm động, Uông Dương lại đưa tới một thứ: “Còn cái này nữa, cũng là cậu ấy đưa đấy.”Lần đầu tiên tôi biết nhà của Tạ Hoè An lại có nhiều họ hàng như thế.
Tôi trang điểm trong phòng khách sạn. Vốn đang rất bình tĩnh, nghe Tần Mai Chi nói bên ngoài có rất nhiều người liền bắt đầu căng thẳng. Lúc này, Uông Dương bước vào.
Hôm nay cậu ấy làm phù rể cho Tạ Hoè An.
Bước vào rồi, cậu ấy đưa cho tôi một tờ giấy rồi nói: “Tạ Hoè An bảo tôi đưa cho bà.”
Tần Mai Chi bên cạnh ghẹo: “Lát nữa là gặp rồi, còn truyền giấy gì nữa chứ?”
Uông Dương nhún vai: “Ai dính người được hơn Tạ Hoè An chứ?”
Họ nói chuyện, còn tôi thì mở giấy ra đọc, trên đó viết một hàng chữ: Đừng căng thẳng quá.Tôi thấy anh nói với vẻ tủi thân, vừa buồn cười vừa hơi thông cảm cho anh.
Anh như gắn mắt trên người tôi ấy. Trong lòng hơi hơi cảm động, Uông Dương lại đưa tới một thứ: “Còn cái này nữa, cũng là cậu ấy đưa đấy.”
Tôi nhìn qua. Trong lòng bàn tay cậu ấy là một viên chocolate. Bao bì đơn giản, một cảm giác quen thuộc đập vào mắt.
Nhớ lại một chút, tôi nhớ ra lần ở trên tháp cao kia, tôi với Tạ Hoè An quỳ cạnh nhau trước sông thành phố Kinh.
Anh nói: “Vớ vẩn!”Khi đó, Tạ Hoè An bí mật nhét một viên chocolate cho tôi dưới lớp áo bào trắng, bao bì gói chocolate khẽ xẹt qua lòng bàn tay tôi, cảm giác vẫn còn y nguyên đó.
“Tạ Hoè An làm gì vậy, đã kết hôn rồi mà còn ăn chocolate hiệu này nữa à?” Uông Dương chế giễu.
Tần Mai Chi liếc cậu ấy một cái rồi nói: “Ông thì biết cái gì, chắc chắn Tạ Hoè An có ý của cậu ấy, ông không thấy Thu Bạch nhà chúng ta đỏ mắt rồi à. Ông phải học tập theo đi, nếu không chắc phải độc thân cả đời đấy!”Tôi trang điểm trong phòng khách sạn. Vốn đang rất bình tĩnh, nghe Tần Mai Chi nói bên ngoài có rất nhiều người liền bắt đầu căng thẳng. Lúc này, Uông Dương bước vào.
Lúc họ đang đấu võ mồm, tôi cầm viên chocolate kia, thầm nghĩ đây là món quà lãng mạn nhất mà Tạ Hoè An đã tặng cho mình.
Cứ thế mà mang tâm trạng kỳ quái bước vào hội trường hôn lễ.
Lúc đó đang thịnh hành hôn lễ kiểu Tây. Tôi mặc áo cưới màu trắng, được cha nắm tay dắt vào sảnh lớn khách sạn.
Cánh cửa sảnh từ từ mở ra trước mặt chúng tôi, trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy hồi hộp, lại nghĩ không biết Tạ Hoè An có căng thẳng không nhỉ?
Tiếng ồn ào truyền ra theo âm thanh mở cửa, lụa màu bay đầy trời, tôi đứng ngoài cửa, cách một đám người phía đối diện, trên sân khấu khách sạn, Tạ Hoè An đang mặc một bộ âu phục màu trắng nhạt đưa lưng về phía tôi.
Mọi người bắt đầu reo hò, nhiều lần anh định quay đầu lại nhưng đều bị Uông Dương kéo trở qua.
Trước đây tôi luôn nghĩ tên này gần như hoàn hảo, nhưng đến khi sống chung mới phát hiện Tạ Hoè An cũng có lúc lười, đi ngủ thỉnh thoảng sẽ nói mớ, bỏ tất thối vào sọt quần áo bẩn, không tập thể dục một khoảng thời gian thì bụng cũng từ từ mềm ra… Những chuyện đời thường như thế đã khiến tôi nhanh chóng tiếp nhận anh.Thấy bộ dạng đó của anh, tôi đột nhiên không còn lo lắng gì nữa.
Làm việc được 1 năm thì công ty không còn cung cấp chỗ ở nữa, tôi tìm nhà bị lừa, không dám nói với Tạ Hoè An, nhưng chẳng hiểu sao Tần Mai Chi lại biết được, lúc đó sự nghiệp của cô ấy đã khởi sắc, có thời gian đến tìm tôi chơi, dẫn tôi đi xem nhà, tôi còn nghĩ là cô ấy định đầu tư bất động sản, kết quả là cô ấy nổi điên bảo muốn tặng tôi.Cha nắm tay tôi từ từ đi tới.
Đối diện tôi, Tần Mai Chi, Chu Đào, Trần Quốc Chung, Vương Dược, Uông Dương… Họ đều có mặt đủ.
Tôi từ từ tới gần họ, giống như đang đi trên mặt cỏ xanh tốt tràn ngập ánh trăng và tiếng chim vậy.
Tầm mắt của tôi ngày càng nhòe đi. Dường như tôi lại trông thấy Tần Mai Chi chủ động kéo mình ra sân nhà, Chu Đào dẫn chúng tôi chạy khắp nơi đốt pháo, Vương Dược đang ngồi trên dù lượn với Trần Quốc Chung, Uông Dương đi xua đuổi kẻ xấu trong hẻm giúp tôi…
Năm đó anh đến Thành Đô để đón năm mới với tôi. Chúng tôi kề gối nói chuyện với nhau rất lâu, anh đã thẳng thắn với tôi hết mọi chuyện. Ý định ban đầu của anh là giúp tôi tự tin lại, có thể dứt khoát ở bên anh, ai ngờ sau khi tôi được anh cổ vũ thì lại lao đầu vào sự nghiệp.Cuối cùng là người bị tôi vô tình rơi xuống sân nhà, sau đó anh còn cầm qua cho tôi một hộp quýt, Tạ Hoè An.Người đó tên là Tạ Hoè An, Tạ Hoè An duy nhất trong đời này.
Cuối cùng tôi cũng đã đứng sau lưng Tạ Hoè An.
Tôi nói, vì em đã đi rất nhiều con đường quanh co nên mới không thể để con gái giẫm lên vết xe đổ được.Anh từ một đứa nhóc đã trưởng thành thành một người đàn ông cao lớn, bờ vai anh rất rộng, tôi phải ngửa đầu mới nhìn anh được.
Anh từ một đứa nhóc đã trưởng thành thành một người đàn ông cao lớn, bờ vai anh rất rộng, tôi phải ngửa đầu mới nhìn anh được.Tôi nén sự run rẩy trên tay lại, khẽ khàng vỗ lên vai anh.
Tôi nói anh có lòng dạ Tư Mã Chiêu*, kết quả thật sự có người thân trong nhà anh tặng 1 chiếc ô tô.Tôi có thể thấy rõ ràng anh cũng hơi run, sau đó, anh quay đầu lại.
Được rồi, nói vòng nói xa chẳng qua cũng là chuyện này. Tôi chấp nhận hình phạt, đến phòng bếp rồi mới phát hiện mọi thứ đều gọn gàng sạch sẽ, chẳng có gì để lau dọn cả.Anh nhìn tôi, rất lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy hơi ngại, sau đó mắt anh bỗng đỏ lên. Tôi thấy anh vuốt tay lên quần áo. Thế mà Tạ Hoè An lại có lúc chẳng biết phải làm thế nào đấy.
Tôi đang suy nghĩ nên làm gì tiếp thì giọng nói run rẩy của anh đột nhiên vang lên: “Thẩm Thu Bạch, cuối cùng anh cũng cưới được em về nhà rồi.”Mọi người bắt đầu reo hò, nhiều lần anh định quay đầu lại nhưng đều bị Uông Dương kéo trở qua.
Tôi nghe tiếng phì cười xung quanh. Bản thân cũng không kìm được mà bật cười, cười đến mắt nhòa đi.
Tôi nhìn Tạ Hoè An. Thầm nghĩ, rốt cuộc thế gian này tôi chẳng thể nào tìm ra một người thứ hai yêu tôi thế này, mà tôi cũng yêu người ấy.
Mỗi lần tôi dốc lòng vào công việc, không có thời gian quan tâm anh, anh đều sẽ rơi vào sự nghi hoặc như thế.Người đó tên là Tạ Hoè An, Tạ Hoè An duy nhất trong đời này.