"Được rồi, cậu đang ngược đãi trẻ con đấy, để mấy đứa nó đi ra ngoài chơi đi, chờ chút nữa cậu giúp bên ngoài làm phép xong, tôi đi đốt cho mấy đứa nhỏ ít đồ."Cậu bé hồ lô nghe tôi nói như vậy, nhanh như chớp bay ra ngoài cửa, ánh mắt mong chờ nhìn Tuyết Nhi.Có lẽ Tuyết Nhi cảm thấy cậu bé hồ lô đáng thương như cô bé, nhanh chóng hóa thành một làn khói bay đến bên cạnh cậu bé, nắm bàn tay nhỏ bé của cậu: "Vậy thì cậu đừng quấn lấy dì Hương Hương, đi theo mẹ tớ này, mẹ tớ khá tốt.""Đừng! Nhanh đi chơi đi."Chu Hương Hương nhìn xem bóng lưng của hai đứa bé, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc: "Tuyết Nhi nhà cậu thật thiên hướng về cậu, vừa đến đã muốn lừa gạt bảo bối của tớ đi.""Thôi đi, cậu đưa tớ còn không thèm." Một Tuyết Nhi là quá đủ rồi."Còn xem cậu có dám thèm không đã, trở về thì bắt đầu tu luyện theo bản chép tay của bà ngoại tớ đi, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy chết lúc nào cũng không biết đâu."Nói xong cô ấy lấy một cái hồ lô nhỏ từ trong túi ra đưa cho tôi: "Cậu và Tuyết Nhi không thể ngủ cùng một chỗ được. Hãy nuôi dưỡng con bé ở trong này, cho dù gặp được ác quỷ hay là người đồng đạo, chỉ cần hồ lô không bị mất đi, bọn họ sẽ không thể làm tổn thương con bé."Tôi nhận hồ lô rồi phía dưới gối đầu, Chu Hương Hương trông thấy bản chép tay đặt ở trên gối thì cầm lên mở ra giải thích cho tôi, tiện thể dạy tôi cách để nhập môn. Để lại bài tập rồi phải đi ra ngoài làm phép siêu độ cho đám ma, bảo tôi tự mình tu luyện ở trong phòng.Vừa ngồi xếp bằng mười phút, eo tôi đau không chịu được, đành phải nằm trên giường đọc khẩu quyết cùng chú ngữ.Đang đọc đột nhiên cảm giác bên người có một luồng khí lạnh, quay đầu lại thấy khuôn mặt đẹp trai bị phóng đại của Thích Uý Nhiên, dọa tôi chảy hết mồ hôi lạnh. :"Anh...Anh làm gì mà không có tiếng động gì thế, định hù chết người ta à?""Sợ quỷ như vậy còn dám đi bắt quỷ?" Thích Uý Nhiên tìm một tư thế thoải mái nhất nằm xuống, cánh tay mạnh mẽ kéo tôi vào trong ngực."Tôi không bắt quỷ, chỉ là luyện để phòng thân, chuyên môn đối phó loại ác quỷ chỉ nghĩ đến việc lợi dụng người khác như anh."Tôi nói xong tôi làm theo bản chép tay làm ra thủ quyết đâm vào trên trán của Thích Uý Nhiên, nhưng không có bất cứ phản ứng gì. Bản chép tay đã nói loại thủ quyết này gọi là thủ quyết Tử Vi, có tác dụng trấn áp tà ma, loại trừ ác quỷ, nhưng vì cái mẹ gì mà khi chọc vào trán của anh lại giống như gà con mổ thóc vậy?Sắc mặt Thích Uý Nhiên lạnh lùng, nếu như vừa rồi làm tổn thương đến anh, khẳng định anh ấy sẽ xé tôi thành từng mảnh.May mà thủ quyết không có tí sức mạnh gì, chọc vào trên trán của anh cũng như đanh tán tỉnh...Sắc mặt Thích Uý Nhiên dần bình thường trở lại, nắm lấy tay tôi đẩy ra: "Em nghĩ là người nào cũng có thể làm đạo sĩ được à? Các loại thuật đều tu luyện từ bên trong, bây giờ trong bụng em toàn là bao cỏ, tinh khí thần đều không có thì lấy đâu ra pháp lực.""Anh rõ ràng quanh co lòng vòng nói tôi là bao cỏ."Đờ mờ, không để anh ta biết chút lợi hại anh ta anh ta lại muốn lên mặt với tôi. Tôi mạnh mẽ rút tay lại làm ra một thủ quyết Kinh Lôi, bản chép tay đã nói loại thủ quyết này có thể bắn ra lực lượng như là sấm chớp, rõ ràng tôi rất nghiêm túc nhưng anh vẫn là dùng khuôn mặt không cảm xúc nhìn tôi."Lần này có xíu cảm giác, nhưng tại sao lại có cảm giác tê tê dại dại như thế này, em cố ý à?""Nói xong với bàn tay vào trong trong quần áo của tôi, xoay người ức hiếp trên người tôi, thừa dịp tôi chưa kịp phản ứng, ngăn chặn môi của tôi bằng miệng sói. Tôi tức giận ném bản chép tay đi, dùng nắm đấm đấm vào vai anh: "Thích Uý Nhiên anh là đồ khốn nạn, bây giờ em vẫn là bệnh nhân.""Không phải đau thắt lưng à, anh sẽ nhẹ một chút.""Không muốn, đồ sắc quỷ, thả em ra."Tôi đấm đá, bàn tay anh đã kéo một cái, áo sơ mi bị bung ra vài cúc, bộ ngực đầy đặn vô cùng sống động, chỉ là trước ngực có lít nha lít nhít mạch máu như rễ cây, rất doạ người.Thích Uý Nhiên dừng động tác, ánh mắt đột nhiên lạnh đi: "Xảy ra chuyện gì?"Tôi nắm lấy cổ áo muốn kéo lại che khuất bộ ngực, nhưng Thích Uý Nhiên nắm tay của tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là xấu hổ giận dữ quay mặt qua một bên: "Trước đó anh không phải thấy được em bị ác quỷ làm bị thương."Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau khi vết thương này kết vảy không cảm thấy đau gì cả, nếu không phải anh cởi quần áo cuad tôi, tôi cũng sắp quên chuyện này.Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỉ bé của tôi, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve giống như là đau lòng.Đột nhiên, anb không kịp đề phòng đưa tay vuốt lên, ngón tay của anh rất lạnh, đầu ngón tay lướt dọc theo những mạch máu bị sưng lên, loại cảm giác khác thường này để cả người tôi run lên: "Anh định làm gì?""Đau không?""Đã sớm không đau, anh nhanh chóng xuống đi.""Rất đẹp, giống như một đóa hoa trong tuyết.""Bệnh tâm thần."Tôi không nhịn được rũ mắt nhìn xuống, trước đó miệng vết thương màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây đã giảm đi, bây giờ máu chảy trong đó phản chiếu ra, biến thành màu hồng, trừ bộ dạng có chút xấu xí, cái màu sắc và hình dạng kia đúng như một đóa hoa trong tuyết.Thích Uý Nhiên mặt đơ cười nhẹ, đầu ngón tay anh có loại cảm giác lạnh buốt rót vào trong cơ thể tôi, giống như lúc trước Cận Hiên dùng tay đặt ở vết thương của tôi vậy."Anh đang trị thương cho tôi?""Tôi chỉ thanh trừ quỷ khí trên miệng vết thương của em.""Đừng làm nữa, đợi chút nữa chờ Chu Hương Hương làm xong bảo cô ấy giúp em nhìn xem, về hũ tro cốt của anh đi, em sẽ đãi anh một bữa." Đầu ngón tay của anh như có dòng điện, tê tê dại dại kéo căng thần kinh của tôi, tôi muốn tóm lấy tay của anh nhưng không nghĩ tới lại bị anh bắt ngược lại."Tôi không cần, em là vợ của tôi, ăn em là quyền lợi của tôi, cho tôi ăn là nghĩa vụ của em.""Anh... Hương Hương nói dương khí trên người tôi yếu, anh muốn hại chết tôi có phải không?"Thích Uý Nhiên thấy tôi lại ngăn cản, khuôn mặt tươi cười chìm xuống, trên tay dùng lực làm tôi đau đến hét lên một tiếng, vốn định hét lớn nhưng âm thanh chất vấn