Cái gì, ba mươi phần trăm?Chu Hương Hương thề rằng 30% ước tính chỉ có 0,30%, được chưa!!Tôi không hề quên là ai đã cho tôi một vé trọn gói sẽ không bị kết hôn với ma, kết quả thì sao?Còn cái ngày đuổi cương thi đó, nếu không phải Thích Úy Nghiên và Cận Hiên đến kịp, chúng tôi còn có thể sống ra khỏi đây sao?Lời của Châu Đại Tiên hiện tại không còn thể tin được nữa!!Đầu tôi rung lên như trống đánh từng hồi: "ba đi, cũng lắm là sống cùng với hai chồng ma thôi, đợi bọn họ làm hại chúng ta rồi tính tiếp.""Sai, phải là hai chồng ma, một đàn ông.""Con mẹ cậu thích chết à!" Tôi dùng chân dẫm lên người Chu Hương Hương, con nhóc một chút cũng không bận tâm gì cả.Mẹ tôi thấy tôi và Chu Hương Hương đang nói chuyện liền đi đến, tôi dặn dò Chu Hương Hương không được ở trước mặt mẹ tôi nói linh tinh, nói là hai chồng ma đều đã đi rồi, những con ma bên cạnh tôi toàn là ma tốt, sẽ không làm hại tôi.Vẫn may lúc nguy cấp Chu Hương Hương vẫn còn đáng tin cậy, lừa mẹ tôi một vố, nghe thấy chồng ma của tôi đều đã đi, mẹ tôi cũng không nói nhiều nữa.Chú Hà vẫn luôn cúi đầu ăn cơm trong yên bình khiến cho mọi người thấy kỳ quái.Tôi lập tức gắp rau cho chú Hà: '' Chú Hà, bọn họ cũng ở bên cạnh cháu một lúc rôi, cháu cũng đã coi bọn họ như người trong nhà, nếu như Thái Nghiên không để bụng thì...""Thái Nghiên sẽ không để bụng đâu, gặp vài "thứ đó" cũng rất bình thường.""Chú Hà, mọi người sẽ không để bụng chứ? Nghe nói Thái Nghiên tìm công việc ở bệnh viện, dựa vào điều kiện của cậu ấy tìm kiểu gì cũng sẽ tìm được?"Tôi vốn định thăm dò giọng điệu của chú Hà, không ngờ chú Hà ngược lại cười an ủi tôi: ''Ninh Vân đừng lo lắng, Thái Nghiên là một đứa thật thà, trong tim đã nhận định cháu rồi, dù cho có cô gái đẹp khác ở trước mặt nó, nó cũng sẽ không động lòng."Chu Hương Hương vừa ăn vừa nhịn cười.Tôi quắc mắt nhìn cô ấy, gật đầu với chú Hà: "Không để bụng thì tốt, không để bụng thì tốt."Con mẹ nó tôi còn có thể nói gì nữa?Chú Hà là người thành thật, trước giờ đều giữ phép tắc, nhưng mà Hà Thái Nghiên thì thành thật chỗ nào chứ, năm đó là cậu ta loan truyền bên ngoài là nhà tôi mở tang lễ, hại cả trường học gặp tôi cứ như gặp ma.Khiến cho thời tiểu học của tôi chỉ còn lại những bóng mờ phai nhạt, cả về sau này tôi cũng không còn dám kết bạn nữa, từ lớn đến bé có thể chơi cùng được chỉ có một mình Chu Hương Hương.Thích Úy Nghiên đi rồi, buổi tối Chu Hương Hương ở lại ngủ cùng tôi, tiện thể dậy tôi pháp thuật, theo lời cô ấy nói thì là chuẩn bị cho tôi đi âm ty địa phủ.Tuy là lý do này dám đồng tình, nhưng tôi rất muốn học pháp thuật, cũng vô cùng nghiêm túc.Cô ấy lấy trong túi ra một cái bát hương cổ, cắm vào bên trong ba nén hương bằng gỗ đàn hương, sau đó đốt bùa trên mặt đất vẽ một cái thiền tọa hình bát quái.Vừa vẽ vừa nói với tôi: "Nhớ kỹ, lần sau không có tôi cậu cứ như thế này mà làm."Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại hình bát quái: "Nhưng mà tôi không có cái bát hương này!""Nhà cậu thiếu bát hương hả? Không biết tự mình lấy một cái nhỏ để phòng thân à?" Chu Hương Hương bất lực trợn mắt với tôi.Tôi còn cho rằng bát hương cổ của cậu ấy có tác dụng gì đặc biệt , thì ra chỉ là để cắm nén hương là được...Chu Hương Hương vẽ bùa xong đi rửa tay, cắt tóc sau đó ngồi khoanh chân xuống, tôi nhanh chóng học theo ngồi khoanh chân lại ngồi trước cô ấy.Từ từ đưa hai tay từ hai bên người đưa lên đỉnh đầu và khép lại, mũi đồng thời hít vào chín lần, sau đó hai tay hạ xuống trước mặt giống như ôm một quả bóng, cảm nhận hơi thở đang lưu động trong cơ thể bằng tim.Phương pháp Chu Hương Hương dạy không khác với Thích Uy Nghiên dạy lắm, tu luyện ở bên trong, hình thành ở bên ngòai, cơ thể bên trong luyện ra chân khí, giống như khí công vậy.Nhưng tôi hoàn toàn không cảm nhận được chân khí gì đang lưu động trong cơ thể cả, chỉ biết là ăn no mà ngồi nhắm mắt kiểu này vô cùng buồn ngủ, đến ngủ lúc nào còn không biết.Hình như tôi đã mơ đến bà ngoại của Chu Hương Hương rồi!Người bà ngoại cậu ấy thấp bé, lưng cũng còng xuống, đứng trước mặt tôi giống như người thấp bé, cầm một cây thước liên tục gõ vào đầu tôi, đánh khắp người, đánh đến nỗi răng môi lẫn lộn,muốn chạy cũng không chạy được.Cây thước kia giống như bôi nước ớt lên vậy, đánh đến cả người tôi nóng phừng phừng, từng đợt cay giống như ngấm vào mạch máu trong cơ thể, khiến cả người tôi như bị thiêu đốt, rất khó chịu."Bà ngoại ơi, xin bà đừng đánh nữa!""Bà ngoại của tôi ơi, tôi chịu không nổi rồi!!"Trên mặt còn bị tát cho hai bạt tai, cuối cùng tôi cũng bốc hỏa lên, hét ầm lên với bà ngoại Chu Hương Hương: "Bà ngoại Chu Hương Hương, rút cuộc bà muốn làm gì?""Úi giời, dậy rồi hả, còn phát khùng nữa hả?""Trần Ngạo Sương!!''Tôi đau khổ mở mắt ra, án mắt hỗn loạn dần dần rõ ràng, mới phát hiện ra mình đang cuộn tròn trên mặt đất phát run, Chu Hương Hương ngồi xổm xuống dơ tay lên, nhìn có vẻ muốn tát tôi, nhìn thấy tổi tỉnh rồi mới thu tay về."Vừa rồi là cậu tát tôi?"Toàn thấy giống như bị sét đánh, tôi xoay người nằm duỗi người ra, mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng.Tôi lau mồ hôi,nhanh như thế đã sáng rồi, tôi cảm thấy giống như chưa ngủ gì.Chu Hương Hương nhếch miệng ngồi khoanh chân dưới đất: "Bà ngoại cũng thật bất công, lúc đầu vào cửa bà ấy còn chẳng thèm giúp tôi đả thông huyết mạch, đến lượt cậu lại đích thân đả thông huyết mạch cho cậu."Tôi lau mồ hôi, thì ra không phải nằm mơ, nằm mơ đến bà ngoại Chu Hương Hương là thật.Nằm trên đất một lúc, cơ thể tốt hơn nhiều rồi, không những cảm giác nóng phừng phừng không còn, và cả người cảm thấy sảng khoái như được làm mới, như được tiếp thêm sức mạnh vô tận, giống như một chú cá chép nhảy lên giẫy một cái đã lật mình rồi.Dọa Chu Hương Hương kinh ngạc: "Sao lại có thể, cậu làm thế nào làm