Chỉ là…Bây giờ tôi lại không muốn đi Kinh Châu nữa rồi, trước kia chưa cảm thấy, bây giờ cảm thấy tôi với anh ấy toàn toàn không phải người cùng một thế giới, không phải khoảng cách âm dương, mà là khái niệm gia đình đã in sâu trong lòng người, đến tôi cũng không thể tránh thoát.Cục trưởng Vương nói xong liền đưa điện thoại cho Hương Hương, căn dặn chúng tôi xong mới đưa chúng tôi đi ra ngoài, còn gọi điện thoại cho anh rể của anh ấy.Trên đường trở về tôi như một con thú bông mất hồn, loảng xoảng đẩy chiếc xe bán tải nát của Hương Hương, dựa vào người Hà Thái Nghiên, tôi không có tâm trạng để trêu đùa chiếc xe hỏng của cô ấy nữa.Hà Thái Nghiên vòng cánh tay qua xoa xoa lên vai tôi, giống như an ủi, tôi cũng không có tâm trạng để ý đến anh ta nữa.Chu Hương Hương thấy tôi mất hồn liền đấm tôi một cái: “Đừng có bày ra cái bản mặt như mẹ chết không bằng ấy nữa, quay về cố gắng tu luyện, chờ tôi chuẩn bị tốt sẽ gọi cậu, chúng ta cùng đi Kinh Châu bắt ma, thứ chúng ta bắt không phải là ma, mà là tiền đó!”“Hương Hương cậu là đạo sĩ, lấy nhiều tiền của người ta như vậy sao?” Tôi lười biếng trả lời một câu.“Giá cả tăng không có cách nào cả, lần này đi Kinh Châu đường xá xa xôi, xe bán tải của tôi cũng nên đổi rồi, không có tiền thì sao mà đổi được?”“Cậu đi đi, tôi không muốn đi!”Nói xong tôi ủ rũ đẩy cửa ra, Chu Hương Hương vừa nghe thấy tôi nói không đi, cũng đi theo vào, “Ngạo Sương, cậu không đi không được, tôi cảm thấy ma ở Kinh Châu khẳng định giỏi hơn ma nơi khác, dựa vào tôi không thể bắt được.”“Không liên quan tới tôi.”Thấy tôi nhất quyết không đi, Chu Hương Hương đưa ra đòn chí mạng: “Thực ra tôi cảm thấy, bệnh của ba Thích Uý Nhiên rất nặng, có phải do có thứ gì không được sạch sẽ không?”Cả người tôi ngẩn ra, ba óc đánh quánh thành xi măng.Thích Uý Nhiên về nhà khẳng định là bởi vì trong nhà có chuyện, gia đình đối với anh ấy mà nói cũng giống như những ngôi sao xa vời không thể với tới, tôi đi rồi nói không chừng cũng không thể chạm được, nói gì đến việc giúp anh ấy chứ?Nhưng cho dù là vậy, tôi vẫn không nhịn được lo lắng cho anh ấy, không nhịn được muốn đi tìm anh ấy.Ba người chúng tôi ở cửa giằng co, Chu Hương Hương đang đợi câu trả lời của tôi, Hà Thái Nghiên cũng nhìn tôi, đáy mắt đau đớn với hy vọng tạo thành một tiếng thở dài: “Đi vào ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi tiếp.”Vừa hay mẹ tôi thấy ba người chúng tôi ở bên nhau, đi tới gọi chúng tôi qua ăn cơm, trách tôi giữa trưa không nói một tiếng liền ba chạy, vẫn là Thái Nghiên gọi điện về nhà.Hôm nay xem như lần đầu tiên Thái Nghiên tới đây cùng ăn cơm với mọi người, cha mẹ mất khi Hương Hương còn nhỏ, mẹ tôi cũng coi cậu ấy như người trong nhà, thêm chú Hà nữa, cả nhà chúng tôi cuối cùng cũng đông đủ, thức ăn thật phong phú, người già trong nhà ai cũng mỉm cười hạnh phúc.Chỉ là tiếng cười của họ làm cho tôi có dự cảm không lành, quả không sai, vừa ăn mẹ tôi vừa huyên thuyên.“Nghe nói Thái Nghiên lần này trở về sẽ không đi nữa à?”“Vâng ạ.” Hà Thái Nghiên mỉm cười gật gật đầu, gắp cho tôi một cái đùi gà ba vào chén tôi.“Anh không đi nữa sao?!” Tôi tức giận đem đùi gà ba vào chén