" Hai anh muốn đi thì đi đi! Có cần làm thủ tục gì thì cứ đem qua tôi sẽ ký. "
Lời nói của Tô Hiển Nhiên vừa dứt dọa Đỗ Đức Trí cùng với Nhậm Thừa Vinh, hai người hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên.
Đỗ Đức Trí không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng nói.
" Xin chủ nhân tha thứ. "
Nếu giờ rời đi... cũng không thể sống yên ổn, thà mang danh là Chồng của cô ấy còn hơn phải chịu người sỉ nhục, đem bán lên bán xuống như đồ chơi.
Nhậm Thừa Vinh thì khác, trong con ngươi sắc bén có một chút gì đó vui mừng, nhưng cũng che giấu đi nói.
" Xin chủ nhân đừng đuổi chúng tôi. "
Nhìn hai người đàn ông đang quỳ gối cầu xin cô kia, trong mắt Tô Hiển Nhiên hiện lên tia sắc bén cùng với nguy hiểm.
Đây là chồng của nguyên chủ, cũng có phải chồng cô đâu mà cô đau lòng, trong mắt của hai bọn họ vừa nhìn đã thấy những tâm tư khác nhau, hèn gì ngày đó... cả hai đứng đó trơ mắt nhìn nguyên chủ bị cô em gái nuôi tâm tư đầy rẫy kia đập vào đầu cũng không cản... họ chắc cũng hy vọng cô chết đi...
Dù cô không biết nguyên chủ đã làm gì họ, khiến họ chán ghét như vậy nhưng cô thật sự tức giận khi một thằng chồng, không đúng hai thằng chồng dù có tồi tệ ra sao cũng phải cản người khác làm thương tổn vợ mình chứ.
Hiện tại
nguyên chủ đã chết, chính các anh muốn nghịch tôi sẽ cho các anh nghịch, còn cô em gái nuôi kia nữa, chỉ cần ngày nào còn Tô Hiển Nhiên ở đây ngày đó nó đừng mơ bước vào cửa Tô Gia.
Tô Hiển Nhiên nhìn Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh, cười như không cười nói.
" Tôi không nhớ ra chuyện gì, càng không biết bản thân đã làm gì mà các cậu ghét hận tôi như vậy!"
Lời nói của Tô Hiển Nhiên vừa dứt, dọa Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh run rẩy...
" Cô ta biết... biết hết sao...? "
Tô Hiển Nhiên lại nói tiếp.
" Nhưng các anh là chồng tôi không phải người dừng, cho dù tôi có từng giết chết các anh, thì tôi vĩnh viễn là vợ các anh... đúng không? Có thằng chồng nào lại có thể thấy vợ mình bị người khi dễ đứng đó nhìn, bị người đập vào đầu cũng không ngăn cản? "
Môi câu lên khinh bỉ nói tiếp.
" Hay các anh muốn đi theo cô ta, muốn tôi chết đi nên mới đứng đó nhìn. "
" Không... không có... "
" Ồ, không có muốn theo cô ta hay không có muốn giết tôi? " Tô Hiển Nhiên nhìn hai người đàn ông hỏi, sau đó lại nói.
" Tâm tư của các anh, hiện rõ trong mắt... muốn đi thì đi nhanh cho khuất mắt tôi... chứ không thôi... tôi lại giống trước kia, đem các anh luộc tươi...