Hai Phần Thân Quen

Chương 16


trước sau

Editor: Tắc

Beta: Linh Lăng

Sau cuộc tranh tài kiếm ba cạnh sẽ đến tổ kiếm liễu, dưới sự cổ vũ nhiệt tình của thành viên câu lạc bộ, Nguyễn Vân Kiều Đồ Khuynh lên đài.

Bởi vì nhân số đông nên trong giai đoạn đấu loại sẽ tiến hành thi đấu nhiều tổ cùng lúc. Nhưng dù vậy, sau khi Nguyễn Vân Kiều lên đài vẫn thu hút nhiều sự chú ý.

Trên khán đài còn có người huýt sáo với cô.

“Kia là ai thế, tổ thứ ba bên trái ấy, xinh thế nhỉ.”

“Hình như là đội của Đại học Bắc Kinh, nhưng cuộc thi năm ngoái chưa từng thấy cô ấy.”

“Đấy là Nguyễn Vân Kiều đó.”

“Hể? Ai cơ?”

“Nguyễn Vân Kiều mà các cậu cũng không biết á, hoa khôi khoa Múa của Đại học Bắc Kinh đấy.”

...

Lúc trên khán đài đang bàn tán rôm rả, Nguyễn Vân Kiều cũng đã chuẩn bị xong, đeo mặt nạ bảo hộ lên.

Thi đấu kiếm liễu sử dụng cách tính điểm bằng thiết bị điện tử, dựa theo quy tắc, tiến hành đấu vòng tròn ai đánh trúng năm lần trong vòng bốn phút sẽ thắng, còn trong vòng loại trực tiếp, trong vòng chín phút ai đánh trúng mười lăm lần trước thì là người thắng. Nếu trong thời gian quy định không đủ năm hoặc mười lăm lần, thì số lần áp sát bộ phận tính điểm của đối phương nhiều hơn sẽ thắng.

Trước khi mang đồ bảo hộ Nguyễn Vân Kiều đã nhận ra cô gái sẽ đấu ván đầu tiên với mình, trong video Lý Nghiên cho cô xem có cô ấy, thậm chí anh đã nói qua về năng lực cùng lối đánh của người này cho cô.

Đột nhiên có cảm giác mở sách làm bài thi.

Lòng tin Nguyễn Vân Kiều tăng gấp bội. Trọng tài vừa ra hiệu lệnh, bắt đầu tấn công.

Tích, tích, tích ---

Thi đấu đấu kiếm rất nhanh lại mạnh mẽ, mỗi lần đánh trúng trọng tài điện tử ở trung tâm đều sẽ sáng đèn xanh, báo người sở hữu đèn này đã giành được điểm.

Cuối cùng, dưới sự hiểu biết về đối thủ, Nguyễn Vân Kiều dùng cách đánh nhanh thắng nhanh để bù đắp năng lực của bản thân, nhanh chóng lấy được năm điểm, giành được trận thắng đầu tiên của vòng loại.

Mà mấy ván sau đó cô thi đấu cũng rất thuận lợi, mặc dù có thua nhưng cũng đủ để vào đến trận chung kết.

Cuối cùng, sau khi kết thúc vòng đấu loại, Nguyễn Vân Kiều cởi mặt nạ bảo hộ ra, cả người kích động không thôi. Lúc xuống đài, cô cảm thấy mình không giống như đang đi nữa mà như đang bay vậy. Mặc dù cô cảm thấy bản thân học rất tốt, ở trong câu lạc bộ đã có thể đánh bại vài cô gái, nhưng khi thực sự đến nơi này, khi đánh bại rất nhiều người đến từ những trường khác, cô cảm thấy mình nhất định là tiểu thiên tài đấu kiếm.

Hê, may mà cô không tập luyện từ nhỏ, bằng không chẳng lẽ không nổi bật bằng Lý Nghiên sao.

“Kiều Nhi! Cậu đỉnh vãi!” Còn chưa đi đến khu nghỉ ngơi, Đồ Khuynh đánh xong trước cô đã phi thân tới: “Không ngờ ban nãy cậu hạ được tuyển thủ số bốn của Đại học Lâm nghiệp Nam Kinh đấy, cô ấy mạnh lắm luôn! Cậu cũng được đấy chớ.”

Trong lòng Nguyễn Vân Kiều biết thực lực của tuyển thủ số bốn kia cao hơn cô, chỉ có điều... ngày đó Lý Nghiên từng đề cập qua với cô, thậm chí còn dùng lối đánh của tuyển thủ số bốn để luyện tập vài ván với cô.

Như vậy coi như cô có thể dùng lối đánh thắng cô ấy một ván, nhưng nếu đánh thêm vài ván, người ta phát hiện ra điểm yếu của cô thì có lẽ cô sẽ không thắng được nữa.

“Ui chao, cũng tàm tạm thôi may mắn, may mắn. Nhưng có phải hồi nãy tôi rất đẹp trai không, có chụp ảnh cho tôi không?”

“Chụp rồi chụp rồi, đang ở trong điện thoại của tôi đấy.”

“Tôi xem tí nào.”

Còn đang nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên lại đột nhiên nhìn thấy người con trai đang ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của bọn họ. Anh khác với người bên cạnh, những người khác đều mặc trang phục đấu kiếm chuẩn bị lên đài, còn anh lại mặc áo gió cùng quần, nhàn nhã ngồi đó.

Nguyễn Vân Kiều lập tức dừng bước.

Đồ Khuynh nhìn theo tầm mắt của cô, giọng nói càng thêm kích động: “Vui chưa! Vừa nãy lúc cậu đang đánh nửa trận sâu anh Nghiên đã tới rồi! Ông trời ơi anh ấy tới đó! Quả nhiên tới xem cậu thi đấu quan trọng nhất!”

“Cũng không hẳn tới là để xem tôi thi đấu mà.” Nguyễn Vân Kiều nhẹ nhàng phản bác một câu, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.

Không đi tham gia tiệc sinh nhật gì đó à, coi như cậu thức thời.

Cô đi về phía khu vực nghỉ ngơi, ngồi xuống. Vài người trong câu lạc bộ đều cười nói cô lợi hại, Nguyễn Vân Kiều rất khiêm tốn cười đáp lại, nhưng khi lơ đãng nhìn về phía Lý Nghiên, lại lộ ra ánh mắt “bà đây giỏi quá trời”.

Lý Nghiên nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.

Sau đó không lâu, tổ kiếm liễu nam bắt đầu tranh tài, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên sàn thi đấu.

“Thực lực của người vừa rồi không tệ, vận may của cậu cũng được lắm.” Bên cạnh truyền đến giọng nói nhàn nhàn của Lý Nghiên.

Nguyễn Vân Kiều liếc mắt nhìn anh, cô đương nhiên biết vừa rồi cô may mắn mới chiến thắng: “Vận may cũng là một trong những yếu tố quan trọng của chiến thắng.”

“Ừ.”

Nguyễn Vân Kiều: “Sao đột nhiên cậu lại tới đây?”

Lý Nghiên: “Không thể tới à?”

Nguyễn Vân Kiều cười kì quái: “Không phải hôm nay là sinh nhật ba của tiểu thanh mai à, cậu không đi chúc mừng sinh nhật người ta sao?”

Lý Nghiên: “Sao cậu lại biết ngày sinh của người ta?”

“Vừa nãy lúc Quý Thần đến đưa đồ ăn cho chúng tôi đã nói đấy, cậu đi dự sinh nhật ba người ta nên không ở đây được, cô ấy phải thay cậu chăm sóc chúng tôi thật tốt ~”

Kiểu nói mỉa này Nguyễn Vân Kiều tự nhận thứ hai thì không ai tranh nổi chủ nhật.

Mặt Lý Nghiên không đổi sắc, thản nhiên nói: “So với sinh nhật, có lẽ tôi sẽ để ý người nào đó có làm tôi mất mặt hay không hơn.”

Chân mày Nguyễn Vân Kiều nhếch lên: “Nói ai đấy!”

Lý Nghiên lấy tay đẩy cái đầu đang nổi giận đùng đùng của cô quay về phía trước: “Không nói cậu, xem thi đấu đi...”

“... Ờ.”

Sau đó, Nguyễn Vân Kiều ngoan ngoãn ngồi đợi đến trận chung kết kiếm liễu cá nhân.

Lý Nghiên cũng không đi, anh ngồi đó, yên lặng ngồi xem vòng loại kiếm chém.

Vốn dĩ khi vừa kết thúc vòng loại Nguyễn Vân Kiều vô cùng tự tin, nhưng hiện tại Lý Nghiên vẫn ngồi đây, nghĩ đến trận chung kết sắp tới anh cũng ngồi xem, trong lòng cô lại có chút bồn chồn, dường như nếu thua sẽ thật sự khiến anh mất mặt.

“Trận chung kết kiếm lưỡi của nữ sắp bắt đầu, các tuyển thủ vào vòng trong tới khu 3 báo cáo, chuẩn bị sẵn sàng.” Bốn giờ ba mươi phút chiều, loa phát thanh truyền đến tin tức.

Câu lạc bộ của Đại học Bắc Kinh có ba nữ sinh tiến vào trận chung kết kiếm liễu, trong ba người này có cô và Đồ Khuynh.

Mà trong chín người tiến vào trận chung kết, sáu người khác đều là người trường khác.

Chín người được sắp xếp thứ tự dựa vào điểm vòng đấu loại, một tổ ba người, tiến hành tranh tài trong tổ, sau đó ba người hạng nhất mỗi tổ sẽ tiến vào trận chung kết.

Trận đầu tiên Nguyễn Vân Kiều lên đài, thắng.

Nhưng ván thứ hai, nhận ra đối phương là người cô thua trong vòng đấu loại nên có hơi lo lắng.

Hai người mang đồ bảo hộ, giơ kiếm, chào.

“Rồi, chuẩn bị, bắt đầu.”

Trọng tài hô một tiếng, bắt đầu tranh tài.

Hai người nhanh chóng di chuyển, tấn công, phòng thủ, trao đổi quyền chủ động... Có lẽ bởi vì vừa rồi bị cô ấy đánh bại nên Nguyễn Vân Kiều không nhịn có chút hồi hộp.

Cô không thể thua trận này, nếu không sẽ không thể tiến vào chung kết, không vào được chung kết sẽ không được xếp hạng, điều đó đồng nghĩa với việc cô không giành được một điểm nào, như vậy chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao!!!

Càng suy nghĩ trong lòng lại càng gấp.

Đột nhiên hai chân cô phát lực, kiếm đâm về phía trước, nhưng đối phương đã nhìn ra cô đang nóng ruột, chỉ phòng thủ, cố gắng ngăn cản công kích của cô!

Keng —

Thân kiếm rung lên, tay cô cũng vì vậy mà tê rần. Lực phản lại quá lớn, Nguyễn Vân Kiều bị ngăn cản phải lùi một bước dài, đến khi phản ứng lại, kiếm của cô đã rời tay mà đáp đất, còn... gãy một đoạn.

Trận chung kết không thi đấu một lúc nhiều tổ, lực chú ý của người xem đều đặt lên người các cô, vì vậy cảnh tượng vừa nãy khiến người xem đồng loạt hô lên.

Nguyễn Vân Kiều tháo mặt nạ bảo hộ ra, có phần kinh ngạc nhìn thanh kiếm dưới đất.

Ủa mắc cười... ủa ủa ủa...

Thế mà kiếm của cô bị chặt đứt rồi!

Quả nhiên vẫn do cô nghĩ quá nhiều, thi đấu Đấu kiếm nào dễ lấy điểm như thế... Sớm biết như vậy, còn không bằng giành thời gian đi ra xã hội thực hành.

Lòng dạ Nguyễn Vân Kiều đều bị thanh kiếm gãy này làm cho rối bời hết lên, uể oải tột cùng cũng khó chịu tột cùng.

Trận đấu dừng lại, trọng tài hỏi cô có đi đổi kiếm hay không.

Mặc dù tâm trạng Nguyễn Vân Kiều hoang mang nhưng vẫn lên tinh thần gật đầu, khi vừa định ra hiệu cho Đồ Khuynh đang ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của trường thì đột nhiên nhìn thấy có người từ nơi đó đi tới đây.

Áo gió quần đen, bước chân mang theo gió.

Trong ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, anh chàng đẹp trai cầm theo thanh kiếm dài màu xám, bước từng bước về phía sàn đấu.

Giống như một kiếm sĩ đến cứu trận, đá văng bầu không khí hỗn loạn, đứng trước mặt cô.

Ngay giây phút đó, hô hấp của cô chậm lại, khiến cô cảm thấy đầu có chút choáng váng, càng kỳ lạ hơn, trái tim vốn đập thình thịch vì lo lắng, lúc nhìn thấy anh lại càng đập mạnh mẽ hơn, nhưng là vì phấn khích.

“Đừng hoảng.” Sau khi cô nghe thấy anh nói một câu như vậy, anh xoay người giao thanh kiếm cho trọng tài kiểm tra.

Kiểm tra xong lại đưa kiếm cho cô.

Nguyễn Vân Kiều có chút ngơ ngác, khán giả ngồi xem cũng y hệt, lặng im qua đi, sóng trào khắp chốn —

“Con bà nó! Đẹp trai thế! Đại học Bắc Kinh đấy à!”

“Ai đấy, Đại học Bắc Kinh khoa trương thế này cơ á, tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ à?”

“Mấy người thật sự xem đấu kiếm rồi đấy à, người này mà cũng không biết, tuyển thủ hạt giống của thế vận hội Olympic lần trước, Lý Nghiên đấy.”

“Lý Nghiên thật á! Trận đấu ở thế vận hội tôi có xem, cậu ấy rất lợi hại!”

“Sao cậu ấy lại ở đây, cuộc thi nghiệp dư như chúng ta mà mời được cậu ấy xuất hiện cơ à.”

“Chắc bởi vì đại học của mình tham gia, lại không có việc gì nên đến xem chút thôi.”

“Thế tí nữa có đi xuống không? Có thể xin WeChat được không nhỉ?”

...

“Cầm lấy.” Lý Nghiên nói.

Tai Nguyễn Vân Kiều bị tiếng hét chói tai trên khán đài làm cho hơi ù, cô nhìn người trước mặt, chậm rãi nuốt ngụm nước miếng.

Lý Nghiên thấy cô không động đậy thì dứt khoát đặt kiếm vào tay cô: “Vừa rồi cậu gấp cái gì thế.”

Nguyễn Vân Kiều tỉnh táo lại: “Không, không có mà.”

Lý Nghiên: “Thời điểm thi đấu với cô ấy không cần lo lắng, trận đấu vòng loại cô ấy thắng cậu một lần, nhưng không có nghĩa có thể thắng cậu lần thứ hai, đừng tự làm loạn thế trận.”

“À...”

“Nguyễn Vân Kiều, thực lực của cô ấy không trên cậu đâu.”

Hơi mắt Nguyễn Vân Kiều hơi sáng lên: “Thật à?”

Lý Nghiên: “Ừ, đánh tử tế đi, giống như lúc huấn luyện ấy.”

“Được.”

Nguyễn Vân Kiều nắm chặt thanh kiếm, lơ đãng rũ mắt, bỗng thấy trên chuôi kiếm có kí hiệu – LY.

Cô lập tức ngước mắt lên: “Kiếm của cậu à?”

“Ừ.”

Nguyễn Vân Kiều kinh ngạc tiếp lời: “Cái này cho tôi mượn có được không, hay là cậu bảo Đồ Khuynh mang cho tôi thanh kiếm của người khác đi.”

Thanh kiếm này đã theo chân Lý Nghiên đi thi đấu, đến trình độ này của Lý Nghiên, kiếm không chỉ là công cụ mà còn là vinh dự và sự tín nhiệm.

Đó là thứ sẽ không dùng chung với người khác.

“Đúng lúc hôm nay muốn mang đến trường, cậu dùng đi.” Lý Nghiên nói: “Thua thì tính cho tôi.”

“...”

Đột nhiên có cảm giác “thua rồi cũng chẳng sao” là sao nhỉ.

Không hiểu vì sao Nguyễn Vân Kiều đã thả lỏng hơn, sự khẩn trương và bất lực trong lòng cũng biến mất sạch sẽ, cô gật đầu với Lý Nghiên, nói: “Thắng cũng tính cho cậu sao.”

Lý Nghiên cười nhạt, giọng nói trầm ấm: “Tùy cậu.”

“Ờ!”

Nguyễn Vân Kiều về lại vị trí, trận đấu bắt đầu lại.

Sau khi tâm tình ổn định lại, cô rất nhanh vào trạng thái thi đấu.

Kiếm trong tay là kiếm của Lý Nghiên, vậy có khi nào cô cũng lợi hại như anh không.

Nguyễn Vân Kiều cầm kiếm, đâm một đường về phía đối phương.

Người kia cũng không phải đứng không, linh hoạt đỡ chiêu, rồi lại phản công.

Đối phương tấn công rất dồn dập,nhưng Nguyễn Vân Kiều không cho cô ấy cơ hội đánh trả, cô nghĩ trong đầu, Lý Nghiên đã nói cô ấy không bằng cô, vậy cô nhất định có thể thắng...

1-2, 3-3, 6-8, 12 với 14, 14 với 14... Tiếng máy tính điểm không ngừng vang lên, điểm số vô cùng sát nhau.

Xem như lần cố gắng cuối cùng rồi.

Những sợi tóc bên trong mũ bảo hộ của Nguyễn Vân Kiều ướt đẫm, cô mím chặt môi, nhìn vào đối thủ.

“Bắt đầu.” Trọng tài lại ra hiệu lệnh.

Đối phương nhanh chóng xông tới, Nguyễn Vân Kiều khẽ híp mắt, trong thoáng chốc cô xem người đối diện là Lý Nghiên, thời điểm hai người luyện tập anh luôn dò xét cô như vậy... Vậy thì, chỉ có thay thủ thành công thì cô mới có hi vọng...

Hình ảnh cùng suy nghĩ trong đầu chỉ hiện lên trong chớp mắt, nhìn đối phương ra sát chiêu, Nguyễn Vân Kiều giơ tay lên ngăn cản, sau đó lập tứ đánh trả, tiến công mạnh mẽ, đâm vào ngực
đối phương.

Tích ---

Tiếng máy tính điểm vang lên.

“Được điểm, Đại học Bắc Kinh thắng.”

“A!!!” Tiếng hoan hô từ khu vực nghỉ ngơi của Đại học Bắc Kinh cùng cả khán phòng vang lên rần rần.

Nguyễn Vân Kiều cởi bỏ mũ bảo hộ, sửng sốt một hồi lâu.

Thắng rồi? Thật sự thắng rồi sao? Cô thực sự thắng rồi!!!

“Kiều Nhi!!!” Đồ Khuynh chạy như điên khỏi khu vực nghỉ ngơi, dang hai tay ôm lấy Nguyễn Vân Kiều: “Đỉnh vãi! Giỏi quá đi!”

Vóc dáng Nguyễn Vân Kiều còn cao hơn cô ấy một đoạn, nhưng lúc này lại bị ôm cứng chẳng lại được gì, tâm trạng kích động chậm rãi tràn ra, hôn Đồ Khuynh đang ôm cô một cái.

Hai người kích động xong lại chạy về khu vực nghỉ ngơi kích động tiếp, mọi người vây quanh chúc mừng cô, cô cũng đáp lời từng người, cười còn tươi hơn khi điểm thi Vũ đạo cao hơn Hứa Vi Khả.

Xúc động qua đi cô mới nhìn thấy Lý Nghiên đứng bên cạnh, anh đứng tựa vào nơi đó, khóe mắt quét qua cô, cười như không cười.

Nguyễn Vân Kiều hắng giọng một cái, đi tới: “Cảm ơn bạn Lý vừa rồi đã cho tôi mượn kiếm, lần này có thể thắng đều nhờ cậu cả!”

Sợi tóc trên đầu cô có hơi mất trật tự, cũng đinh đầy mồ hôi, nhưng nhìn cô chẳng hề nhếch nhác chút nào, trong mắt còn mang theo ý cười chói mắt.

Lý Nghiên nhìn cô hồi lâu, giọng nói ấm áp vang lên: “Bạn Nguyễn không cần khách khí.”

- - -

Vào được trận chung kết coi như đã có điểm, điều này hoàn toàn phù hợp với mong muốn của Nguyễn Vân Kiều.

Cho nên trong trận chung kết kiếm liễu nữ tiếp theo, chẳng có gì bất ngờ khi cô bị đánh bại, chỉ giành được hạng ba, nhưng cô vẫn vô cùng hài lòng.

Đây là điều cô đã tính toán từ trước. Bắt đầu từ năm nhất Đồ Khuynh đã gia nhập câu lạc bộ Đấu kiếm, một người của trường khác lại là sự tồn tại tương đối nổi bật giữa đám sinh viên nghiệp dư như bọn họ.

Cô mới tập luyện được một thời gian ngắn, thua hai người họ cũng rất bình thường.

Lãnh thưởng xong, cuộc thi cũng chấm dứt.

Cả đám nối đuôi nhau ngồi xe buýt trở về trường.

“Tiểu Đồ, chúc mừng nha, năm ngoái không giành được giải thưởng mà năm nay lại giành được hạng nhất rồi, tiến bộ rất lớn.”

Đồ Khuynh khiêm tốn: “Hây, may mắn, may mắn.”

“Vân Kiều cũng rất lợi hại, lần đầu tham gia cũng giành được hạng ba.”

Đồ Khuynh lập tức đáp lời: “Cái này thì chuẩn! Ngộ tính của Vân Kiều còn tốt hơn tôi nhiều!”

Nói xong, lại ghé vào tai Vân Kiều nói nhỏ: “Cũng không hoàn toàn bởi vì ngộ tính, chủ yếu là bởi vì có thầy giỏi.”

Nguyễn Vân Kiều: “...!”

Ngày hôm nay trường bọn họ thu được không ít huy chương, kiếm ba cạnh, kiếm liễu, kiếm chém dù cá nhân hay đội nhóm đều được xếp hạng.

Thân là chủ nhiệm đương nhiên Cao Sướng là người vui vẻ nhất: “Mọi người về trường sửa sang chút đi, tắm rửa rồi đổi bộ quần áo, sau đó chúng ta tập hợp trước cổng trường.”

“Chủ nhiệm, tiệc mừng công hôm nay đi đâu ăn thế.”

“Đã đặt một căn biệt thự lớn rồi, cái gì cũng có, đêm nay chúng ta tới đó quẩy.”

“Đờ mờ, chủ nhiệm anh minh á á á!”

Trên đường trở về, mọi người càng thêm hưng phấn.

Đồ Khuynh cũng rất cao hứng, nhưng không phải bởi vì tiệc mừng công buổi tối, mà là... cô cảm thấy CP mình đu phát đường rồi.

Nhưng bởi vì Lý Nghiên cùng trở về với bọn họ, lại đang ngồi ở hàng ghế sau cô ấy và Nguyễn Vân Kiều nên Đồ Khuynh không dám ồn ào, chỉ cố nén kích động nói nhỏ vào tai Nguyễn Vân Kiều chuyện xảy ra khi kiếm gãy.

Cô ấy nói rằng lúc đó đã định đi lên để đưa cho cô thanh kiếm khác, nhưng ai ngờ Lý Nghiên lại cản cô ấy lại, tự mình cầm kiếm đi lên.

Đây là gì nhỉ?

Đây chính là tình yêu!!!

Không chấp nhận sự phản đối!!!

"Các cậu có triển vọng, các cậu tuyệt đối có triển vọng, tôi tuyên bố, các cậu lập tức bị khóa!”

Nguyễn Vân Kiều đẩy Đồ Khuynh, người đang nổi điên vì CP sang một bên với vẻ "ghét bỏ", nhưng hình ảnh Lý Nghiên bước lên với một thanh kiếm lại hiện lên trong tâm trí cô.

Như thể trong thiên quân vạn mã, dưới làn mưa đạn, kỵ sĩ mang theo vũ khí bước đến bên cô trên chiến trường và nói với cô rằng, đừng hoảng hốt, không cần sợ hãi...

Nguyễn Vân Kiều nhìn những tòa nhà dần lùi dần về phía sau bên ngoài cửa kính xe, cười nhẹ.

Mặc dù cô biết hai người sẽ chẳng thể bị khóa chặt... Nhưng trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy bị khóa cũng không tồi.

——

Cả nhóm quay lại trường thay quần áo, nghỉ ngơi một lúc rồi tập trung trước cổng trường, cùng nhau ngồi xe về biệt thự tổ chức tiệc.

Khi Nguyễn Vân Kiều đến cổng trường, Lý Nghiên và Cao Sướng đã ở đó, Lý Nghiên không cần thay quần áo, anh vẫn mặc bộ quần áo lúc chiều, dưới thời tiết đìu hiu trông anh như một cây tùng xanh kiêu ngạo và lạnh lùng.

"Vân Kiều! Nghe nói chiều nay lúc cậu lên sân mạnh lắm à, chúc mừng nha, hạng ba đấy!" Nhìn thấy cô đi ra, Lương Trác Dụ vui vẻ bước tới gần cô. Bởi vì hôm nay là ngày thi môn tự chọn nên anh ta không thể tới xem, lúc nghe mấy người trở về nói Nguyễn Vân Kiều giành được hạng ba, anh ta tiếc đứt ruột vì không thể tận mắt nhìn thấy.

“Cảm ơn, do may mắn thôi.”

“Sao có thể nói như vậy được, nhất định cũng bởi vì có thực lực.” Nói xong, Lương Trác Dụ nhìn trang phục của cô: “Chắc hôm nay sẽ lạnh đấy, cậu mặc đủ ấm không?”

Hôm nay Nguyễn Vân Kiều còn mặc thêm một chiếc áo phao ở bên ngoài, sao mà lạnh được, cô đáp: “Đủ chứ.”

“Ngay cả khăn cũng không quàng, lại đây, dùng của tôi này.”

Vừa nói Lương Trác Dụ vừa tháo khăn trên cổ mình ra, gần đây ý định theo đuổi Nguyễn Vân Kiều của anh ta lại bắt đầu có xu hướng sục sôi, trước im lặng là bởi anh ta cho rằng Nguyễn Vân Kiều thích Lý Nghiên, đang theo đuổi anh. Hiện tại đã biết không phải, đương nhiên muốn xông lên.

Nguyễn Vân Kiều không ngốc, vừa thấy Lương Trác Dụ cử động đã giơ tay ngăn cản: “Tôi không lạnh, không cần đâu.”

Lương Trác Dụ: “Không sao, tôi cũng không lạnh, cho cậu —”

“Xe đến rồi, lên xe thôi.” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.

Lương Trác Dụ thoáng ngơ ngẩn, quay đầu nhìn thấy Lý Nghiên đang nhìn chằm chằm mình, anh ta vô thức thu khăn lại, nhìn về hướng anh nói, quả nhiên xe đã tới.

“À, được.” Lương Trác Dụ đáp xong quay đầu lại, Nguyễn Vân Kiều đã đi ra ngoài.

Cao Sướng nhìn Lương Trác Dụ, lại nhìn Lý Nghiên, nói: “Trác Dụ, cậu đưa ba người tới xem biệt thự bên kia trước đi, chúng ta sẽ tới sau.”

Lương Trác Dụ: “Ờ... cũng được.”

Biệt thư tư nhân này rất lớn, tổng cộng có bốn tầng, có đến sáu, bảy căn phòng, còn có cả phòng game, KTV, phòng chiếu phim, còn có thể nấu nướng trong phòng bếp.

Tiệc mừng công lần này có hơn mười người tới, có một số người tham gia thi đấu bởi vì hôm sau có môn thi cuối kì nên không thể chơi quá muộn, đành lựa chọn quay về hai mắt nhìn sách, vì thế buổi tối ở đây cũng vừa đủ ở.

Sau khi tất cả đều đã đến, đầu tiên là gọi về một bàn đồ ăn phong phú, cùng nhau ăn tối.

Sau khi ăn uống no say thì quây quần chơi trò chơi.

Từ trước tới nay, loại hoạt động này Lý Nghiên không tham gia, lần này lại đột nhiên xuất hiện ở đây, các cô gái trong câu lạc bộ đều có chút vui mừng, ai nấy đều có ý đêm nay nhất định phải chuốc rượu Lý Nghiên.

Chỉ có điều trò chơi như chơi bài này Lý Nghiên chưa từng thua, ngược lại những cô gái cố ý đối đầu với anh lại thua vài ván, phạt đến mấy chén rượu.

Lúc đầu Nguyễn Vân Kiều không ở trong đội, nhưng bởi vì Đồ Khuynh lôi kéo, nói là con gái phải cùng một nhóm với nhau, dẫn tới kết quả có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cô cũng thua mất vài ván.

Nhưng những nam sinh ở đây cũng coi như có phong độ, thấy con gái bị phạt rượu nhiều cũng nhao nhao tỏ vẻ mình uống được.

“Vân Kiều, tôi lên cho cậu, cậu uống một ly là được, hai ly kia để tôi!” Lương Trác Dụ khẽ đứng dậy, nhanh chóng giành lấy ly rượu phạt trước mặt Nguyễn Vân Kiều, chẳng ai cản được.

Lý Nghiên hơi ngừng lại, nhìn anh ta.

Những người khác cũng nhìn Lương Trác Dụ với ánh mắt hứng thú, nói đến việc Lương Trác Dụ thích Nguyễn Vân Kiều, ban đầu mọi người ai cũng biết, nhưng sau đó thấy anh ta yên tĩnh, bọn họ còn tưởng rằng anh ta không thích.

Không ngờ rằng vẫn còn thích đấy.

Lương Trác Dụ uống xong một ly, lúc định uống thêm một ly lại bị Nguyễn Vân Kiều giành lấy.

“Tôi thua, tôi uống là được.” Nói rồi, Nguyễn Vân Kiều dứt khoát uống ly rượu còn sót lại kia.

Ý từ chối của cô khá rõ ràng, nhưng Lương Trác Dụ không thèm để ý, cười hì hì ngồi xuống.

“Ui chao, chơi vậy không vui, chơi bài cùng anh Nghiên rõ là so IQ rồi, chúng ta có thể chơi so điểm cho đơn giản không.” Đồ Khuynh nói.

“Được đấy, so điểm cho dễ, Truth or Dare thì sao, đơn giản quá mà.”

“Cái này được! Tôi muốn chơi, tôi muốn chơi.”

“Hay xoay chai rượu này đi, chỉ vào ai thì hỏi người đó, OK không?”

Tất cả đều nhất trí, Nguyễn Vân Kiều cũng không có vấn đề, rất ít khi cô chơi trò chơi với nhiều người, nhưng cũng không bài xích chơi trò này cùng mọi người.

Còn với Lý Nghiên, cô lại cảm thấy có chút mới mẻ, không ngờ hôm nay anh lại ngồi đây chơi trò chơi cùng mọi người.

Thấy không ai phản đối, Đồ Khuynh nhanh chóng đặt một chai rượu vào chính giữa, bắt đầu xoay.

Lần đầu tiên chỉ vào Cao Sướng, anh ta chọn nói thật, mọi người lập tức hỏi lần đầu tiên anh ta nắm tay con gái là khi nào, Cao Sướng ho nhẹ một tiếng, trả lời là tiểu học.

“Trời má! Chủ nhiệm! Không tin được nha, học sinh tiểu học đã nắm tay rồi ư!”

Cao Sướng đỏ mặt: “Đó chỉ là cái nắm tay trong sáng thôi, không phải cái gì khác.”

“À ~~~”

Cao Sướng: “Được rồi được rồi, tiếp nào.”

Cao Sướng giơ tay xoay cai, chuyển đến một nam sinh khác, mọi người cười hỏi: Nụ hôn đầu tiên là khi nào.

Nam sinh nhanh chóng trả lời, năm nhất đại học.

Trả xong anh ta xoay chai rượu, bình rượu xoay tròn.

Lần này, chậm rãi chỉ vào... Lý Nghiên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện