Edit: Bòn Bon
Beta: Linh Lăng
Đinh…
Tiếng chuông tan học của trường vang lên, học sinh ồ ạt ra khỏi phòng học.
Một cô gái học chuyên ngành Tiếng Anh ôm vài cuốn sách ra về, cô ấy nhìn thấy một chàng trai đang đứng trước cửa nhà vệ sinh cách đó không xa.
Chàng trai mặc đồng phục rằn ri, dáng người rất cao, khuôn mặt góc cạnh, trông vô cùng sạch sẽ và đẹp trai.
Cô sững người một lúc, trong sự ngạc nhiên, cô cảm thấy người này có chút quen mắt...
Cô gái lại nhìn trộm vài cái, rồi lặng lẽ muốn bước tới. Nhưng cô ấy không ngờ là khi đi đến trước mặt chàng trai, anh ta bất ngờ mở miệng ngăn cô lại.
“Bạn học.”
Cô gái giật mình quay lại nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
Khoảng cách gần như vậy, còn là chính diện, cô gái chợt nhớ ra tại sao lại thấy người này quen mắt, lúc trước khi bạn cùng phòng ở ký túc xá nói về những anh chàng đẹp trai trong trường của họ, có cho cô ấy xem một bức ảnh, bạn cùng phòng nói rằng cảm thấy Lý Nghiên học năm hai là đẹp trai nhất.
Cô ấy lúc đó chỉ nhìn thoáng qua, nhưng nhìn một cái liền nhớ rõ.
Và người trước mặt chẳng phải là Lý Nghiên sao.
“A… có, có chuyện gì.” Cô gái liền cảm thấy hồi hộp.
Lý Nghiên nói: “Muốn nhờ bạn giúp một việc, có thể giúp tôi đưa hai thứ này cho bạn gái của tôi không, cô ấy ở trong nhà vệ sinh nữ, tôi vào không tiện.
A, anh có bạn gái rồi sao, sao cô ấy nhớ những người bạn cùng phòng của cô họ chưa từng đề cập đến.
Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu cô gái, cô ấy nhanh chóng nói: “Được chứ, tôi giúp cậu.”
Lý Nghiên lễ phép cười với cô: “Cảm ơn.”
Cô gái bị nụ cười của anh làm cho bối rối, vội vã đưa tay ra lấy thì hoảng hốt nhận ra trên tay mình đang cầm một chồng sách: “Ơ...”
“Tôi cầm giúp cậu.” Lý Nghiên nhận lấy chồng sách của cô ấy, sau đó đưa cái túi trong tay mình cho cô ấy, lại nói cảm ơn một lần nữa.
Cô gái cúi đầu khẽ ừ một tiếng, vội vàng xoay người bước vào nhà vệ sinh nữ.
Lúc này chắc chỉ có một người trong nhà vệ sinh. Cô gái liền hỏi, “Có ai không? Lý Nghiên nhờ tôi đưa khăn giấy”, liền có người trong gian phòng đáp lời cô ấy
Cô ấy liền nhét cái túi vào khe hở bên dưới cửa, nghe thấy người bên trong vừa cảm kích vừa thẹn thùng mà nói: “Cảm ơn nha, vô cùng cảm ơn…”
Cô gái cảm thấy giọng nói này rất dễ nghe, lai cảm thấy giọng nói thẹn thùng của cô rất buồn cười. Nhưng cô ấy cố nhịn cười rồi nói “không có chi” rồi vội vã ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau khi ra khỏi đó, Lý Nghiên liền bước tới.
“Cậu ấy không sao chứ.”
Cô gái nhẹ giọng đáp: “Không sao, tôi đã đưa đồ cho cậu ấy rồi.”
“Được, cảm ơn cậu.”
“Không cần không cần, chuyện nhỏ mà thôi… đưa sách của tôi cho tôi đi.”
Lý Nghiên gật đầu, đưa sách cho cô ấy, cô gái nhận lấy liền xoay người rời đi. Nhưng đi được một đoạn, cô ấy vẫn là nhịn không được mà quay đầu lại.
Cách đó không xa, chàng trai mặc đồng phục rằn ri vẫn còn đứng đó đợi, anh hơi hơi nheo mắt, hình như đang lo lắng.
Cô gái thu lại ánh mắt ngưỡng mộ, cũng không biết cô gái bên trong đó là ai…
Sau khi Nguyễn Vân Kiều xử lý xong, cuối cùng cũng ra khỏi nhà vệ sinh.
Bởi vì ngồi xổm quá lâu, cũng là vì bà dì cả đến quá dữ dội, lúc bước ra cô hơi choáng váng, sức lực cứ như bị lấy đi hết.
“Sao vẫn còn ở đây, tôi tưởng cậu đi rồi.” Nguyễn Vân Kiều di chuyển đến trước mặt Lý Nghiên.
Lý NKhôngghiên: “Vẫn ổn chứ.”
“Ổn, bây giờ tôi phải về ký túc xá thay quần áo, cậu trở lại thao trường đi.”
Lý Nghiên đi theo cô ra ngoài, Nguyễn Vân Kiều một tay ôm bụng hỏi anh: “Người lúc nãy đưa đồ cho tôi là ai vậy.”
“Không quen biết, đi ngang qua.”
Nguyễn Vân Kiều cúi gằm mặt xuống: “Tôi xấu hổ quá… cô ấy nói Lý Nghiên nhờ cô ấy đưa giấy, cô ấy sẽ không nghĩ rằng tôi vào nhà vệ sinh mà không đem giấy đấy chứ.”
Khóe miệng Lý Nghiên khẽ nhếch lên: “Người ta không có nghĩ nhiều như vậy.”
“Lúc nãy trong nhà vệ sinh chỉ có mình tôi, cô ấy ngồi xổm xuống đưa giấy và băng vệ sinh cho tôi xong liền rời đi ngay! Còn chạy rất là nhanh!” Nguyễn Vân Kiều giật giật khóe môi, “Có khi nào cô ấy cảm thấy thối không.”
Lý Nghiên liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Có, cô ấy cảm thấy thối đó, lúc trở ra cô ấy nói với tôi rất là thối, tôi xin lỗi cô ấy gần ba phút cô ấy mới chịu đi.”
Nguyễn Vân Kiều dừng lại, duỗi tay cho anh một cú đấm cứng rắn: “Cậu câm miệng, người đẹp đi ị sẽ không bao giờ có mùi thối!!!”
“Ồ.”
Hai người bước ra khỏi tòa nhà dạy học, Nguyễn Vân Kiều lần nữa được tắm nắng, lúc đó cô mới nhớ ra chuyện quan trọng.
“Vừa rồi cậu bế tôi ra khỏi thao trường như vậy, cậu giải thích thế nào?”
Ánh mắt Lý Nghiên có chút khó hiểu: “Tôi giải thích cái gì?”
Nguyễn Vân Kiều nói: “Nhiều người nhìn thấy như vậy, không cần giải thích sao?”
“Với quan hệ của tôi và cậu, chuyện này còn cần phải giải thích ư?”
“Nhưng những người khác không biết quan hệ của cậu và tôi.”
“Vậy thì từ giờ họ đã biết.”
Con ngươi của Nguyễn Vân Kiều từ từ mở lớn, cô có thể hiểu được việc anh nói với đám người Lương Trác Dụ rằng hai người bọn họ đã ở bên nhau, bởi vì hôm đó hai người hôn nhau đã bị họ bắt gặp nên không còn cách nào khác. Hơn nữa Cao Sướng và Lương Trác Dụ cũng là bạn của anh, miệng rất kín tiếng.
Nhưng mà cho cả trường biết, anh thấy không sao cả ư.
… Lẽ nào anh muốn trở thành bạn trai bạn gái thật sự?
“Cậu đi đâu vậy, bên này mới là hướng về ký túc xá của cậu.” Vai đột nhiên bị kéo lại, Nguyễn Vân Kiều hoàn hồn, mới phát hiện mình suýt chút nữa thì đi sai hướng.
Lý Nghiên cau mày: “Thôi đi, tôi đưa cậu về.”
Nguyễn Vân Kiều há miệng, theo thói quen muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt bất lực lại có phần quan tâm của anh, liền nuốt xuống những lời đó.
Cũng không biết là do phản ứng sinh lý hay là do gì khác, đầu óc cô rối bời, tâm trạng cũng rối loạn theo. Suốt đường đi cô không nói thêm gì nữa.
Cho đến khi đến dưới lầu ký túc xá, cô mới dừng chân lại nói: “Tôi đi lên đây.”
Lý Nghiên: “Ừ.”
Cô đi vào được mấy bước thì người phía sau lại gọi cô lại.
Nguyễn Vân Kiều quay đầu: “Làm sao vậy.”
“Lần sau phải chú ý hơn, kỳ sinh lý thì không nên uống đồ uống lạnh như vậy.”
Đồ uống lạnh, anh đang nói sữa đậu nành lúc sáng?
Anh để ý thấy rồi hả.
Nguyễn Vân Kiều đột nhiên có cảm giác rất kỳ diệu, tâm trạng rối loạn như hóa thành một dây leo với những chiếc gai mềm mại, quấn lấy trái tim cô. Anh vừa nói xong, dây leo càng quấn chặt hơn, gai mềm đâm vào tim, không hề đau nhưng chất lỏng của dây leo phân tán theo các mạch máu, lập tức làm tê liệt nửa người.
Cô không biết nên trả lời thế nào nữa, chỉ biết ngây ngốc gật đầu một cái.
Ở một bên khác, chuyện Lý Nguyên bế Nguyễn Vân Kiều đang không được khỏe lao ra khỏi thao trường trong lúc huấn luyện quân sự đã nhanh chóng lan ra khắp trường.
Trong nhóm chat Đại học Bắc Kinh vô cùng náo nhiệt, mọi người đều bị cái drama hôm nay làm cho choáng váng.
[Tận mắt chứng kiến, tôi bừng tỉnh thì đã thấy Lý Nghiên từ lớp chúng tôi chạy ra khỏi đội hình, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cậu ấy bế Nguyễn Vân Kiều đang ngồi xổm trên đất đi rồi.]
[Chỉ hận lúc đó không thể lấy điện thoại ra, nếu không tôi có thể cho mọi người xem cảnh tượng lúc đó]
[Aaaaaa tôi thất tình rồi a, nam thần của tôi a]
[Thì ra bạn gái không phải là Quý Thần, là Nguyễn Vân Kiều a…]
[Tại sao lại là Nguyễn Vân Kiều, chẳng xứng đôi gì cả a, quả nhiên ngay cả Lý Nghiên cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của cô ta]
[Nguyễn Vân Kiều có nhiều scandal đến vậy Lý Nghiên có biết không… biết rồi còn có thể tiếp tục yêu đương sao]
[Làm ơn, Nguyễn Vân Kiều trông như vậy, cho dù có hàng trăm scandal thì ông đây cũng muốn xông lên mà!]
[Đàn ông các cậu thật là…]
[Thưa lầu trên, tôi là con gái, con gái thì cũng muốn được người đẹp ôm ấp ~]
[Một số người đừng có ganh tị nữa, Nguyễn Vân Kiều thật sự rất là đẹp]
[Mà này, hoa khôi trường chúng ta không sao chứ, cô ấy làm sao vậy, có nghiêm trọng lắm không]
[Lúc đó sắc mặt trắng bệch, lẽ nào bị hạ đường huyết?]
…
Trong nhóm chat rất nhiều người quan tâm đến Nguyễn Vân Kiều, nhưng mà tám được một lúc thì có người gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của một phòng ký túc xá sinh viên năm nhất nào đó, nội dung ảnh chụp màn hình chính là câu trả lời cho câu hỏi “Nguyễn Vân Kiều bị làm sao vậy”
Sự cám dỗ trở về phòng ngủ của phòng 302…
[Fuck, Lý Nghiên mua băng vệ sinh ở cửa hàng tiện lợi? Mua cho ai vậy]
[Không biết nữa, chỉ thấy cậu ấy đứng trước kệ hàng lựa rất là lâu, có vẻ do dự, lúc đó tôi muốn xông lên giúp cậu ấy ghê!]
[Huhuhu là ai may mắn có được gói băng vệ sinh đó vậy]
[Chị em ơi cứu mạng với! Tôi hóng được drama
từ một nhóm chat khác! Tôi biết ai là người nhận được băng vệ sinh rồi nè! Là Nguyễn Vân Kiều! Đàn chị năm hai của lớp Vũ đạo!]
Sau khi ảnh chụp màn hình được tung ra thì mọi người cũng biết được, thì ra không phải hạ đường huyết mà là kỳ sinh lý.
Tất nhiên, kỳ sinh lý không phải là trọng điểm, trọng điểm là, sau khi Lý Nghiên đưa người đi, vậy mà lại chạy đi mua băng vệ sinh, đây là hành động tiêu chuẩn của một người bạn trai nha…
Thực sự rồi, Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên, nhất định có quan hệ mờ ám.
…
Khi bên ngoài lan truyền xôn xao thì Nguyễn Vân Kiều đã tắm xong, lấy một túi chườm nóng rồi lên giường nằm.
Mặc dù đầu óc cô rất tỉnh táo, nhưng vì cơ thể mệt mỏi nên nằm được một lúc thì cô đã lăn ra ngủ.
Cô ngủ không lâu lắm, nhưng cô mơ một giấc mơ hoàn chỉnh và nó rất rõ ràng.
Trong mơ, cô và Lý Nghiên đang ở trên ghế sofa ở nhà anh.
Anh đang quỳ, từ trên nhìn xuống, khắp người đều là mồ hôi, nóng bỏng và điên cuồng.
Cô bị anh giày vò đến không thở nổi, nhưng cũng vô cùng vui vẻ.
Khi sắp đến cao trào, tim cô đập nhanh điên cuồng và hỏi anh: “Lý Nghiên, cậu rất là thích tôi có đúng không.”
Anh nhìn cô không rời mắt.
Cô càng thêm khó thở liền nhắm mắt lại, sau đó cô có cảm giác anh tiến đến bên tai cô, cổ họng không khống chế được mà phát ra âm thanh, vô cùng quyến rũ.
“Ừm, tôi rất thích, rất thích làm với cậu.”
…
Nguyễn Vân Kiều bị chính mình làm cho ngạt thở, cô đột ngột mở mắt ra, chui ra từ trong chăn, hít một hơi thật sâu không khí trong lành.
Sau khi hô hấp bình thường trở lại, cô nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
Cũng chẳng thấy xấu hổ, dù sao thì cô không lạ lẫm gì với cảnh tượng đó.
Chỉ thấy kỳ lạ, sao cô lại nằm mơ giấc mơ như vậy, chẳng lẽ là do hơn một tháng rồi không “tiếp xúc” với Lý Nghiên? Không thể nào, sao cô có thể thèm muốn đến như vậy, lúc trước anh ra nước ngoài thi đấu cũng gần hai tháng không về, cô cũng chưa từng mơ như vậy.
Càng kỳ lạ hơn nữa là trong mơ cô đã hỏi câu hỏi đó. Hơn nữa... Lý Nghiên đã trả lời cô.
Rất thích?
Rất thích làm với cậu?
Vậy cuối cùng là thích cô hay là thích làm với cô.
Nguyễn Vân Kiều nhìn chằm chằm lên trần nhà và đột nhiên bắt đầu suy nghĩ.
Kể từ khi vào học năm hai, ngoại trừ những khi hai người thỉnh thoảng cãi nhau ra, anh đối xử với cô có vẻ khá tốt. Hôm nay anh còn ôm cô trước mặt nhiều người như vậy, không ngại để người khác biết mối quan hệ của anh và cô.
Chẳng lẽ anh thích cô thật rồi sao?
Nguyễn Vân Kiều trở mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nhưng khi cô nhận ra mình đang cười, lập tức che miệng lại.
Cô đang vui vẻ cái gì chứ?!
Biết Lý Nghiên có lẽ thích cô, nên vui vẻ đến thế sao!
Thật là vô dụng mà!
…
Bởi vì lí do sức khỏe, Nguyễn Vân Kiều có thể xin nghỉ phép ở trong ký túc xá nghỉ ngơi.
Buổi chiều huấn luyện quân sự xong, Đò Khuynh đem cơm cho cô. Hôm nay ở bên ngoài, cô bị người khác kéo lại hỏi thăm chuyện của Nguyễn Vân Kiều, cả người đắc ý vô cùng.
Chuyện của CP này, cô ấy chính là người đầu tiên biết được!
Nhưng mà hành động hôm nay của Lý Nghiên làm cô ấy vô cùng ngạc nhiên, không nhờ rằng anh Nghiên luôn bình tĩnh và chính trực trong mắt cô ấy, vậy mà dám không đếm xỉa giáo viên hướng dẫn, không nói một lời mà ôm Vân Kiều đi!
Lãng mạn biết mấy, nếu giáo viên hướng dẫn mà cho phép thì lúc đó cô ấy đã chạy vòng quanh sân rồi.
Lách cách.
Cửa phòng ký túc xá vang lên một tiếng, có người đẩy cửa đi vào, Nguyễn Vân Kiều và Đồ Khuynh đang nói chuyện liền quay đầu lại nhìn, nhìn thấy ba người bạn cùng phòng của cô đã trở lại.
Lúc Hứa Vi Khả nhìn cô, mặt hơi đanh lại, không nói lời nào mà leo lên giường của mình.
Còn Tương Linh và Trần Lệ San thì trông có vẻ phấn khích muốn đi qua hỏi cô, nhưng vì Hứa Vi Khả nên chỉ có thể kìm lại, chỉ dám lén mở WeChat ra mà hỏi cô có phải cô và Lý Nghiên thật sự đã ở bên nhau không.
Chuyện đã đến mức này rồi, Nguyễn Vân Kiều cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp nói phải.
Tương Linh gửi tin nhắn chúc mừng, còn Trần Lệ San thì gửi gói biểu cảm “Cậu trâu bò quá”.
Ngày hôm sau, vẫn là huấn luyện quân sự.
Ăn sáng xong mọi người ồ ạt đi về phía thao trường.
“Nghe nói hôm nay sẽ ra ngoài tập huấn và chạy bộ đường dài.” Lương Trác Dụ nói.
Cao Sướng: “Thật hả? Đi đâu chạy?”
Lương Trác Dụ: “Chính là đường chạy trên con sông bên cạnh trường học của chúng ta. Chạy đi chạy về hai lần. Hôm qua tôi đã nghe giáo viên hướng dẫn của chúng ta nhắc đến.”
Cao Sướng vươn vai một cách lười biếng: “Dài như vậy mà còn phải chạy hai lần, thật là tàn nhẫn.”
Lương Trác Dụ lấy trong túi ra vài viên sô-cô-la đưa cho Cao Sướng: “Chuẩn bị chút đồ ăn.”
Nói xong lại lấy ra vài viên đưa cho Lý Nghiên: “Anh Nghiên, đề phòng bị hạ đường huyết.”
Cao Sướng: “Cậu ấy vận động quen rồi, làm sao có thể bị hạ đường huyết.”
“Có lý…”
Nói xong muốn lấy lại sô-cô-la, nhưng Lý Nghiên đã khép lại lòng bàn tay, đút sô-cô-la vào trong túi.
Lương Trác Dụ không lấy được gì, thôi vậy, ngài ăn đi.
Vào lúc này bãi cỏ với đường chạy trên thao trường đã có rất nhiều sinh viên.
Ba người đi tới vị trí lớp của mình, mà đi về lớp mình theo hướng này, chắc chắn họ sẽ đi ngang qua lớp Vũ đạo. Cho nên Lý Nghiên liền nhìn thấy được Nguyễn Vân Kiều đã ngồi trên thao trường.
Cô trông mềm nhũn, đầu rũ xuống và không còn sức lực.
Thấy Lý Nghiên đi chậm lại, Cao Sướng nhìn theo tầm mắt của anh, hiểu ngay mà nói: “Ngày hôm qua, tin tức do hai cậu gây ra quá lớn. Nói đến chuyện này... cậu cố ý công khai theo cách này đúng không?”
Lý Nghiên hơi mím môi, công khai theo cách này?
Anh chưa từng nghĩ tới.
Hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, anh chỉ tình cờ nhìn thấy hành động của cô, chỉ tình cờ nghe thấy cô hét lên báo cáo, chỉ tình cờ thấy cô loạng choạng sắp ngã... vậy thôi.
Lúc đó anh chẳng suy nghĩ được gì cả, chẳng qua là thấy cô xảy ra chuyện nên chạy qua mà thôi.
Còn về chuyện công khai…
Bây giờ anh thực sự muốn cho người khác biết.
“Coi như là vậy đi.” Lý Nghiên nói.
Cao Sướng: “Hả?”
Lý Nghiên không nói gì nữa, nhấc chân đi về phía lớp Múa.
Trên bãi cỏ, Nguyễn Vân Kiều ngồi khoanh chân.
Đang cúi đầu chán nản thì đột nhiên nhìn thấy trước mặt mình có một người. Cô ngước mắt lên, bởi vì ngược sáng nên hơi nheo mắt lại.
Lý Nghiên?
Nguyễn Vân Kiều sững sờ một lúc, tim đập thình thịch.
Người bên cạnh nhìn thấy Lý Nghiên, lúc nhìn thấy anh đứng trước mặt Nguyễn Vân Kiều, ai cũng hiếu kỳ mà nhìn sang.
Nguyễn Vân Kiều hiếm khi cảm thấy không được tự nhiên, cô vô tình nhổ một cọng cỏ dưới tay, hỏi: “... Làm gì vậy?”
Lý Nghiên ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
“Lương Trác Dụ nói lát nữa sẽ đi ra bên ngoài trường chạy bộ đường dài, cậu nhớ xin phép giáo viên hướng dẫn.”
Nguyễn Vân Kiều lắp bắp: “Tôi, hôm qua tôi đã xin nghỉ phép một ngày rồi. Giáo viên hướng dẫn lớp chúng tôi rất nghiêm khắc, chúng tôi không được phép xin phép liên tục.”
“Cậu chạy rồi ngất đi sẽ chẳng có ích gì cho thầy ấy.”
“... Cậu mới ngất.”
Lý Nghiên cảnh cáo mà nhìn cô, cau mày nói: “Tay.”
“Lại làm gì…”
Lý Nghiên trực tiếp kéo tay cô qua, bỏ vài thứ gì đó vào lòng bàn tay cô: “Ngồi một bên mà ăn kẹo đi, nhớ đấy, không được chạy bộ.”