Ánh mặt trời hắt trêи cửa sổ giống như một cái xe tải nặng nề chầm chậm lướt qua. Trác Thiệu Hoa không biết mình đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần, lúc kim chỉ đến 5 giờ chiều anh gần như trút được gánh nặng. Việc anh đúng giờ tan tầm không khiến Tần Nhất Minh ngạc nhiên. Trêи thực tế, anh ta cũng ngóng trông về sớm một chút xem cô Gia có hoàn thành tốt nhiệm vụ hay không.
Xe vừa tiến vào quân khu đại viện thì Ngô Tá đã chạy tới, trêи mặt là biểu tình rất cổ quái.
“Cô Gia về chưa?” Tần Nhất Minh hỏi.
Ngô Tá gãi gãi đầu, nhìn thủ trưởng mà ấp úng. Bước chân của Trác Thiệu Hoa khẩn trương, mãi đến tận nhà sau anh vẫn không thả lỏng. Thím Đường nghe được tiếng bước chân thì ló đầu ra từ phòng bếp nói: “Mẹ Phàm Phàm đã về, đang ở trong phòng Phàm Phàm đó! Không biết làm sao mà quần áo của cô ấy lại khác lúc đi, cả người thì ủ rũ cụp đuôi, hỏi cũng không nói lời nào.”
Trác Thiệu Hoa xoay người lên lầu, còn chưa tới trước phòng Phàm Phàm anh đã nghe được tiếng xe máy phóng rất nhanh. Anh đẩy cửa ra thì thấy Gia Hàng đang nằm lệch trêи giường chơi di động, tiếng để cực to, trêи người không biết là quần áo của ai, trước ngực là một mảng mồ hôi. Phàm Phàm thì ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn viết thư pháp, viết một hàng lại nhìn Gia Hàng một cái.
“Đừng ảnh hưởng đến Phàm Phàm luyện chữ, chúng ta đến thư phòng chơi nhé!” Trác Thiệu Hoa khom người ấn nút dừng trêи trò chơi sau đó giữ chặt tay Gia Hàng.
Cô hất tay anh ra, hung hăng trừng anh một cái, nhưng cô vẫn thành thật đi ra ngoài. Phàm Phàm ở phía sau khe khẽ thở dài, không biết xuất phát từ việc được giải thoát hay vì lo lắng.
“Thủ trưởng, em rất ghét anh.” Không đợi Trác Thiệu Hoa đặt câu hỏi Gia Hàng đã đánh đòn phủ đầu, “Anh làm ơn về sau giao nhiệm vụ cho em thì cũng nên suy xét từ góc độ của em. Giống như lần này, em không có chứng chỉ sư phạm nhưng anh lại trực tiếp ném em lên bục giảng. Em biết anh đang muốn nói gì nên đừng có ngắt lời em. Anh nói đây là tình huống đặc thù, không cần phải cứng nhắc. Em đồng ý, nhưng anh cũng nên để em trải qua huấn luyện đã chứ? Anh quá coi trọng em rồi, em thật sự không lợi hại được như thế. Em vừa đứng trêи bục giảng thì đã biết là đi cửa sau.”
Cô mất hết mặt mũi, trước mặt 200 sinh viên và đám lãnh đạo trường cô bị “đại ca” mắng đến không ngẩng được mặt lên. Khi đó cô thật sự xấu hổ muốn chết. Hiệu trưởng hỏi cô là giáo viên chuyên ngành hay giáo viên thể ɖu͙ƈ hay cô muốn trí tuệ và thể lực đều phát triển toàn diện? Lúc đó rất nhiều người đều cười mỉa mai cô. Bây giờ cô nổi tiếng khắp đại học Nam Kinh rồi, lúc đi ra bến tàu điện ngầm còn có vài sinh viên đứng ở phía sau chỉ chỉ trỏ trỏ. Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn thì bọn họ lại giả bộ đang nhìn bảng tin.
May mắn chính là cô không thua cái tên nam sinh cao to tên Phùng Kiên kia. Như vậy đợi đến tiết sau cái tên kia hẳn là sẽ ngoan ngoãn hơn một chút. Nhưng hiệu trưởng bắt cô phải đi dự giờ 10 tiết giảng rồi mới được giảng bài tiếp. Cái này nghĩa là mấy ngày sau cô sẽ phải giống như sinh viên chạy khắp nơi tìm phòng học, cướp chỗ ngồi.
“Chúng ta xác thật là đi cửa sau vào mà!” Trác Thiệu Hoa rất thản nhiên nói, “Cửa sau thì làm sao? Nó mở ra không phải là để người ta đi vào ư? Nếu không thì xây nó làm gì?”
Gia Hàng cảm thấy mình sắp điên rồi: “Người ta biết em là quân nhân chuyển nghề, lại đột nhiên vào đại học Nam Kinh. Mà ở đây vừa mới xảy ra chuyện con tin, em dạy học lại lung tung lộn xộn, vậy chẳng phải dán giấy lên mặt nói em là hàng nhái hàng giả cho mọi người biết sao? Anh bảo em còn điều tra thế nào được? Kẻ địch vốn ở trong tối, hiện tại không phải đang phòng em thì sợ là ngày nào đó sẽ tiêu diệt em luôn ấy chứ.”
“Không nói em từng phục vụ trong quân ngũ thì em tưởng người ta không tra ra sao? Nếu em biểu hiện hoàn hảo, không chút khuyết điểm vậy chẳng phải nói cho người ta rằng em có chuẩn bị mà đến ư? Nếu anh là cái kẻ nằm vùng kia thì biểu hiện của em hôm nay sẽ khiến anh như lọt vào mây mù. Gia Hàng, em không phá hỏng nhiệm vụ, trêи thực tế, biểu hiện của em cực kỳ hoàn hảo.”
“Không phải anh đang an ủi em chứ?”
“Không phải, việc nào ra việc đó. Em không cần cố tình biểu hiện điều gì, chỉ cần phô bày đúng con người mình là được.” Trác Thiệu Hoa ôn nhu sờ sờ mặt Gia Hàng. Không biết cô nhóc này hôm nay gặp phải chuyện gì mà lại phản ứng lớn như thế.
“Anh nói hay lắm, người xấu mặt có phải anh đâu.” Gia Hàng tránh đi, có lẽ đó là thâm ý của thủ trưởng nhưng nghĩ tới một màn ở sân bóng rổ cô lại kinh. Thật sỉ nhục, thời gian cũng không xóa được nỗi sỉ nhục này. Bây giờ trêи trán cô có khác gì khắc dấu đỏ đâu.
Ngày này đúng là một ngày xui xẻo của cô. Trước khi ăn cơm bà Âu Xán gọi điện thoại tới. Thủ trưởng ở thư phòng và Gia Hàng ở phòng khách đều có thể nghe được tiếng bà Âu Xán tức giận gào rống.
Bà ấy đồng ý nhận lời mời tham gia một sự kiện của một tổ chức trẻ em quốc tế, hoạt động đó là một vở kịch. Đến khi kết thúc, bà cùng mấy người tham gia hoạt động ra khỏi hội trường thì nhìn thấy ông Án Nam Phi đang ôm Luyến Nhi chờ xem một vở nhạc kịch thiếu nhi. Bà cho rằng mình nhớ Luyến Nhi quá nên mới xuất hiện ảo giác, mãi tới khi con bé nhào đến chỗ bà gào bà nội.
“Mẹ có phải mẹ con không, có phải bà Luyến Nhi không? Vì sao con bé tới Bắc Kinh mà mẹ lại không biết?” Bà Âu Xán mắt mọc trêи đỉnh đầu, rất ít người có thể lọt được vào mắt bà. Mà trong cảm nhận của bà thì Luyến Nhi chính là thiên sứ, còn bà chính là “Bà nội xứng danh nhị thập tứ hiếu” của con bé.
Trác Thiệu Hoa để ống nghe ra xa một chút sau đó hòa nhã nói: “Luyến Nhi mới vừa đến Bắc Kinh không được mấy ngày, cùng ông ngoại ở vài ngày rồi sẽ đến chỗ mẹ.”
“Mẹ không tranh được với con và Gia Hàng, nhưng chẳng nhẽ mẹ còn kém cái đồ ông ngoại nhảy ra từ cục đá kia sao?” Bà Âu Xán càng nói càng tức. Trước kia ông Án Nam Phi gọi bà một tiếng chị dâu, lễ tiết gì đó cũng thật đúng mực. Hiện tại ông ta đã li hôn với Trác Dương nên lúc nhìn thấy bà hoàn toàn không thèm che giấu lạnh nhạt và xa cách. Bà và Luyến Nhi còn đang nói chuyện thì ông ta đã mạnh mẽ ôm Luyến Nhi đi. Luyến Nhi ghé vào trêи vai ông ta vẫy tay nhỏ với bà khiến bà cố lắm mới nhịn được khóc.
“Mẹ nói gì chứ? Ai cũng không thay được ai. Gần đây ba thế nào?” Trác Thiệu Hoa muốn chuyển đề tài nhưng bà Âu Xán lại không buông tha nói: “Nói cho con biết, ngày mai mà mẹ không nhìn thấy Luyến Nhi thì mẹ sẽ đánh đến nhà Án Nam Phi.”
Gác điện thoại xuống Trác Thiệu Hoa xoa trán, quay đầu nhìn Gia Hàng cười khổ: “Sao lúc sinh Luyến Nhi lại không sinh được hai đứa nhỉ? Như thế mỗi bên một đứa, khỏi tranh nhau!”
“Thế chị em không được đứa nào à?”
Trác Thiệu Hoa nhìn Phàm Phàm đang đọc sách trêи sô pha nói: “Cho chị ấy Phàm Phàm đi, coi như ai cũng có phần!”
Phàm Phàm yên lặng rũ mắt nhìn 《 luận ngữ 》của mình.《 luận ngữ · vì chính 》: “Thị kỳ sở dĩ, xem này sở từ, sát này sở an. Người nào gầy thay? Người nào gầy thay?” Những lời này ý là việc mọi người cần làm đều không quá khác nhau, bao gồm học tập, làm việc, ăn cơm và ngủ nhưng cuộc đời mỗi người lại khác nhau quá nhiều. Vì thế nếu muốn hiểu một người thì không thể võ đoán bằng mấy câu nói đã nhận định người đó như thế nào. Chúng ta không chỉ phải nghe lời nói, còn phải xem hành động, hơn nữa không thể chỉ chú trọng vào kết quả mà còn có quá trình.
Hôm nay trông mẹ thực uể oải, nôn nóng, thậm chí rất giống một kẻ đào ngũ nhưng cậu biết đó chẳng qua vì mẹ yêu cầu cao với bản thân, nhất thời nóng lòng muốn thành công mà thôi. Mẹ sẽ không bao giờ lùi bước, mẹ chỉ chưa tìm được cách thức phù hợp với mình. Ba ba nhẹ nhàng trấn an mẹ, giống như mọi việc ba đều nắm trong lòng bàn tay. Nhưng kỳ thật trong lòng ba ba hẳn cũng rất lo lắng. Hôm nay lúc lên lầu có hai lần ba ba bước những hai bậc.
Tiết giảng bài thứ hai mà Gia Hàng dự thính chính là tiết tâm lý học của Loan Tiêu. Khóa học của anh ta không có bài thi nhưng sinh viên đến rất đông, không khí cũng thực sinh động. Thật đúng là người so với người, tức chết người mà. Tiến sĩ Tư Ảnh cũng ngồi cạnh cô, không biết xuất phát từ sự đồng cảm hay tâm lý cô ta có vấn đề nên muốn nghe giảng.
Lớp học còn chưa bắt đầu nhưng Gia Hàng đã cảm thấy như bị hun khói. Không biết tiến sĩ Tư Ảnh dùng nước hoa nào mà vừa ngửi thì não cô đã nghĩ đến nào cam sành, chanh, phật thủ, linh lan và cây kim ngân, chung quanh là tràn ngập cây lá xanh tốt, trong bụi hoa có toàn trái cây mê người mang theo một tia ngọt ngào.
“Đoán được không?” Tiến sĩ Tư Ảnh có biểu tình như
con mèo vừa ngủ dậy đang nằm dưới ánh mặt trời, vừa lười nhác vừa cao quý.
Gia Hàng lắc đầu, chỉ muốn đổi chỗ.
“Đây chính là “Khống nam” trong truyền thuyết – It’s better in the dark.” Cố Tư Ảnh bí ẩn kéo dài âm cuối, sau đó nhìn về phía Loan Tiêu trêи bục giảng.
Loan Tiêu ăn mặc rất nghiêm túc, áo sơ mi trắng, quần kaki dài, kính mắt không gọng, lúc giảng bài nhìn anh ta cao thâm khó đoán hơn ngày thường nhiều. Anh ta nói EQ và chỉ số thông minh khác nhau, bản thân đề tài này vốn cũng bình dị vì thế sinh viên thảo luận rất tích cực. Chỉ số thông minh là do bẩm sinh quyết định, EQ lại dựa vào cọ xát trong xã hội. Người có chỉ số thông minh cao chưa chắc sau này đã có thành tựu lớn nhưng EQ cao hay thấp lại có quan hệ trực tiếp đến thành tựu. Bọn sinh viên nghe cũng coi như chăm chú. Anh ta còn làm một thí nghiệm tâm lý với sinh viên, trêи màn hình lớn xuất hiện một bức mành đầy chấm tròn. Lúc này anh ta bắt mọi người trả lời xem bọn họ nhìn thấy gì. Có người nói đó là một tấm mành yên lặng, có người nói những chấm tròn bên trong lại đang chuyển động.
Gia Hàng dụi dụi mắt, sao cô lại thấy đám chấm tròn kia đang chuyển động rõ nhanh nhỉ?
Loan Tiêu ra hiệu bảo mọi người giữ yên lặng, sau đó giải thích đây là thí nghiệm được dùng nhiều nhất ở nước A để xem phạm nhân có phạm tội hay không. Người bình thường sẽ thấy tấm mành bất động hoặc chỉ thấy những chấm tròn này thong thả chuyển động, nhưng kẻ phạm tội nhìn thì lại thấy những chấm tròn này chuyển động xoay nhanh. Đó là vì kẻ phạm tội có tật giật mình, áp lực tâm lý quá lớn khiến tâm lý không ổn định.
Gia Hàng ngồi bên dưới đổ một thân mồ hôi lạnh, chẳng lẽ trong tâm lý của cô có tiềm ẩn một tên tội phạm ư?
Hai tiết học cộng thời gian nghỉ giữa giờ là 105 phút, trong đó tiến sĩ Tư Ảnh chăm chú nhìn Loan Tiêu 100 phút. Thời gian còn lại, cô nàng hỏi Gia Hàng một vấn đề: “Cô và Vương Kỳ quen biết thế nào vậy?”
Gia Hàng sửng sốt, uyển chuyển nói: “Chúng tôi gặp nhau một lần trong một bữa tiệc.”
“Tôi ghét nhất loại đàn ông như anh ta, trêи bàn làm việc của anh ta còn bày một cái gương nhỏ, không có việc gì cứ soi lấy soi để, nam không ra nam, nữ không ra nữ.”
Tiến sĩ Tư Ảnh lộ rõ vẻ khinh miệt, giống như Vương Kỳ đang ngồi ngay trước mặt cô nàng vậy.
Gia Hàng thuận miệng hỏi: “Vậy cô thích loại đàn ông nào?”
Ánh mắt Tư Ảnh sáng quắc mà nhìn về phía trước, Loan Tiêu đang thu dọn giáo án, bên cạnh là một đống sinh viên vây quanh. Sau khi kết thúc anh đang cùng sinh viên thảo luận về biểu cảm vi mô (những biểu cảm cực nhỏ xuất hiện cực nhanh trêи mặt). Nếu không phải đã từng gặp anh ta ở 536 thì đánh chết Gia Hàng cũng không tin được người này và cô đều cùng là đi cửa sau vào. Nhưng anh ta có ưu thế hơn cô, bản thân cũng là thạc sĩ tâm lý, cũng coi như có chuyên môn.
“Thầy Loan thực thần bí, lại rất có mị lực, nếu làm bạn gái của anh ta thì có gì đều bị anh ta nhìn thấu hết, giống như cả người bị lột sạch, không biết trốn vào đâu. Như vậy có tốt không?” Tư Ảnh có chút do dự, khiêm tốn thỉnh giáo Gia Hàng.
Gia Hàng lại bất cần đời mà nhếch miệng nói: “Nếu anh ấy mà là bạn trai cô thì sớm hay muộn cũng có một ngày anh ta sẽ cởi sạch trước mặt cô, không có gì che giấu. Cô không lỗ đâu mà lo.”
Tiến sĩ Tư Ảnh đột nhiên ngừng thở, bắt lấy tay Gia Hàng, không nhịn được siết chặt hỏi: “Cô cũng nhìn ra thầy Loan có ý đặc biệt với tôi phải không?”
Gia Hàng quá thán phục Loan Tiêu rồi. Không chỉ sinh viên mà đến cả Diệt Tuyệt sư thái anh ta cũng một lưới bắt hết.
“Nhưng tôi không tin vào hôn nhân.” Tiến sĩ Tư Ảnh đứng lên, cùng Gia Hàng đi ra ngoài nhưng khóe mắt vẫn luôn để ý tới Loan Tiêu. Cô ta nói, “Kết hôn là chuyện sẽ tạo ra nhiều sự cố định, đem cuộc sống tràn ngập tưởng tượng đổi thành trình tự đều đều, đem quá trình đối phương chủ động hiến dâng tình cảm biến thành lao động nghĩa vụ. Tóm lại một tờ đăng ký kết hôn được phân phối theo nhu cầu đã biến thành một thứ vạn ác khiến người ta áp lực và bị áp bách đến không thể chịu được.”
“Tôi cảm thấy kết hôn cũng rất hiệu quả và có nhiều lợi ích. Kết hôn làm chúng ta cảm giác được trêи thế giới này bất kể gặp phải chuyện gì cũng có người cùng chúng ta đối mặt. Năng lực của một người là có hạn, có rất nhiều chuyện chỉ có hai người mới có thể làm được.” Gia Hàng dùng tay che ánh mặt trời chiếu lên mặt kính ở hành lang khiến cô chói mắt.
“Cô còn chưa kết hôn nên mới có thể nói được như thế. Nếu cô kết hôn rồi thì……”
Gia Hàng dừng bước nói: “Ta kết hôn bảy năm rồi.”
Tiến sĩ Tư Ảnh giật mình che miệng lắp bắp: “Sao có thể? Cô nhìn…… Không lớn tuổi lắm.” Rất nhiều người đều hình dung nữ quân nhân hào sảng hiên ngang nhưng trong mắt cô ta thì chẳng qua đó chỉ là một cách suy diễn khác của những người phụ nữ trông như đàn ông. Có người đàn ông nào mù mà cưới loại đó về nhà chứ? Giống như cô ta, có bằng cấp cao, nữ tính mười phần, lại còn độc thân mới là tốt.
“Tôi kết hôn sớm, cũng chẳng còn cách nào khác vì lúc đó tôi mang thai.” Gia Hàng khó có lúc đỏ mặt.
Tiến sĩ Tư Ảnh lập tức thêm một tình tiết vào đống suy nghĩ lộn xộn trong não: Gia Hàng dùng súng bức bách người đàn ông kia, sau đó mang thai. Xuất phát từ ý thức trách nhiệm nên người kia không thể không kết hôn với Gia Hàng được.
“Chồng cô hiện tại…… Có khỏe không?”
Gia Hàng tức giận nói: “Không cần nhắc đến anh ta.”
Xem đi, dưa chín ép thì không ngọt, hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu. Tâm tình của Tư Ảnh rất tốt, cô ta nhìn thấy Loan Tiêu lúc này đã mở đường máu xông được ra khỏi vòng vây đuổi theo hỏi bọn họ: “Mọi người đang nói chuyện gì thế?”
“Nói chuyện hôn nhân của Gia Hàng.” Nhìn thấy Loan Tiêu, Tư Ảnh hơi hơi một cúi đầu, cả người đứng thẳng giống như một cái cây rì rào bóng râm bên đường.
“Cô Gia kết hôn rồi sao?” Loan Tiêu kẹp sách dưới cánh tay rồi quay đầu nhìn Gia Hàng. Không biết vì sao vừa nhìn thấy cô đang nhíu chặt mày thì anh đã buồn cười. Đáng tiếc ngày đó anh không thấy được tư thế oai hùng của Gia Hàng ở sân bóng rổ, nghe nói nam sinh bị thua kia đã ngủ hai ngày mà còn chưa lại sức. Anh đã nghe bọn sinh viên sinh động kể lại Gia Hàng chơi bóng đẹp thế nào, khiến nam sinh cũng phải xấu hổ thế nào, rồi đáng yêu thế nào khi bị hiệu trưởng răn dạy. Lúc đó cô vừa vô tội vừa không phục, tay nắm chặt như muốn đánh nhau.
“Bảy năm.” Tiến sĩ Tư Ảnh dùng giọng điệu vui sướиɠ khi người gặp họa. Cô ta tỏ vẻ chân thành và đồng tình nói về Gia Hàng, “Tôi cảm thấy cô ấy giống như đang kể truyện cổ tích, thầy Loan có tin không?”
Loan Tiêu ho khan một tiếng, cố che giấu ý cười.
“Thầy Loan thì sao, anh có bạn gái chưa?” Tiến sĩ Tư Ảnh lấy hết can đảm hỏi, Gia Hàng cũng ngước mặt lên chờ đáp án.
Ở một vài bộ phim điện ảnh, hình tượng tay súng bắn tỉa đều được miêu tả là những người đàn ông lãnh khốc mà lại thần bí. Trong lòng bọn họ có giấu một câu chuyện lãng mạn mang tính truyền kỳ. Nữ chính trong câu chuyện xưa đó hoặc là cô nữ sinh nhỏ mang đến cho bọn họ ấm áp ngọt ngào khi còn nhỏ nhưng lại bất hạnh mà qua đời sớm, hoặc là cộng sự thay bọn họ chắn đạn khi làm nhiệm vụ. Những nam chính kia cứ thế khổ sở tồn tại một cách kiêu ngạo lạnh lùng, mọi nhiệt tình đều để lại trong hồi ức. Trêи thực tế tay súng bắn tỉa căn bản không có cơ hội tiếp xúc với nữ giới, đa phần bọn họ kết hôn đều do người nhà sắp xếp, không hề có lãng mạn.
Nhưng Loan Tiêu không thích cách này, anh thà cô đơn cả đời cũng không muốn coi tình yêu như một kiểu nhiệm vụ cần chấp hành. Trước đó còn phải tỉ mỉ lên kế hoạch, sắp xếp chu đáo chặt chẽ, trong quá trình xảy ra sự tình, bất kể có xảy ra chuyện gì cũng có thể bình tĩnh xử lý. Tình yêu chính là một hồi gặp gỡ không hề chuẩn bị trước, giống như kỳ tích.
Đây là một cái kỳ tích sao?
“Tôi cũng kết hôn nhiều năm rồi.” Loan Tiêu thích đáp án này, nó cách xa thị phi và an toàn.