Gia Hàng nhớ rõ khi ở đặc khu Tromso có lẽ vì hắn ăn quá nhiều đồ ăn có hàm lượng chất cao, lại để râu nên cao to như đàn ông Bắc Âu. Sáng sớm cô rời giường đi ra bếp gặp hắn còn tưởng hắn là hàng xóm đi nhầm nhà.
Hai người này có vẻ ngoài hoàn toàn bất đồng nhưng khí chất thì không thể khác được. Loan Tiêu cũng ôn tồn lễ độ, nhưng Chu sư huynh có khí chất và phong độ trí thức nồng đậm mà không ai bắt chước được. Cô từng buồn bực nghĩ vì sao Paul lại cho cô cảm giác quen thuộc đến thế, hơn nữa cảm giác này lại càng ngày càng nồng hơn, không thể vứt bỏ. Mắt của tiến sĩ Tư Ảnh đeo kính áp tròng, cô nàng còn vì Loan Tiêu làm tiểu phẫu, Phùng Kiên cũng làm Photoshop, vì thế trong lúc đó cô đột nhiên nghĩ thông.
Cho dù 5 năm không gặp, cho dù dáng điệu và nụ cười cùng giọng nói đã khác thì cô vẫn nhận ra anh ta! Người và việc của những năm tháng thanh xuân là nét bút sâu đậm nhất trong dòng đời dài rộng. Gia Hàng cười khổ.
Trong học thuật người ta nhắc tới 6 chữ W tượng trưng cho 6 câu hỏi: 1.WHO; 2.WHEN; 3.WHERE; 4.WHAT; 5.WHY; 6.HOW—— hiện tại anh ta đã biến đổi thế nào? Cô rất muốn anh ta trả lời từng câu một. Chữ của anh ta thanh tú lại khiêm tốn, hòa thành một với khí chất trêи người anh ta. Đấy là cô đang nói Chu sư huynh nhé, không phải Paul đâu. Nhưng Paul chính là Chu sư huynh…… Gia Hàng vỗ trán, cảm thấy đầu óc cực kỳ nặng nề.
Sau khi về hưu ông Trác Minh làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, đúng 11 giờ sẽ lên giường. Trác Thiệu Hoa nhìn thấy thư phòng hôm nay sáng đèn thì do dự đi tới gõ cửa. Ông Trác Minh gỡ kính, hỏi: “Đã về rồi à, có muốn ăn bữa khuya không?”
Trác Thiệu Hoa không quá quen với bộ dáng hỏi han việc nhà như thế của ba mình vì thế anh hoảng hốt lắc đầu hỏi: “Con không đói bụng. Gia Hàng ngủ rồi sao?”
“Cơm nước xong là ngủ, hẳn con bé ngồi máy bay mệt. Án Nam Phi có khiếu thẩm mỹ lại nhiều thời gian, để ông ta đến giúp sắp xếp cái nhà kia đi. Gia Hàng ở đây hơi gò bó, con cũng biết mẹ con thích bày ra bộ dáng mẹ chồng rồi đó.”
Trác Thiệu Hoa cười cười sau đó đứng dậy rót cho ông Trác Minh một chén trà rồi cũng tự rót cho mình một chén. Lúc này ông Trác Minh lại đeo kính lên, lật quyển chữ mẫu trong tay.
“Ba ba……”
Ông Trác Minh đánh gãy lời anh: “Mệt mỏi một ngày rồi, con cũng sớm tắm rửa rồi đi ngủ đi!”
Trác Thiệu Hoa “Vâng” một tiếng rồi đi ra cửa. Nhưng lúc này ông Trác Minh lại gọi anh nói: “Ba biết hiện tại con đang phải chịu áp lực lớn chưa từng có, chỗ cao lại lạnh lẽo, đây là điều con phải chấp nhận. Con biết vì sao ba lại kiên trì rút lui không? Tuy con làm người bình tĩnh, trầm ổn, quyết đoán, nhưng ba còn ở vị trí kia một ngày thì trong lòng con còn có ỷ lại, luôn nghĩ ba đang nhìn con, sẽ đúng lúc nhắc nhở nếu con làm sai, rồi giúp con sửa đúng lại. Thiệu Hoa, năng lực của con đã đủ để tự mình đảm đương một phía, ba nguyện ý làm một người cha bình thường, ở bên cạnh kiêu ngạo dõi theo con.”
“Ba ba……”
“Ngủ ngon!” Ông Trác Minh lại nhìn bảng chữ mẫu kia, còn Trác Thiệu Hoa thì đóng cửa giúp ông. Trước khi cửa đóng anh thấy ông nói: “Đừng lo lắng cho Gia Hàng, con bé trước giờ đều không yếu đuối.”
Ba anh làm sao biết anh đang lo cái gì? Trong lòng anh không áp được bực bội, Trác Thiệu Hoa không muốn bộ dạng này của mình bị Gia Hàng nhìn thấy nên anh đi lòng vòng trong viện. Hai cây hải đường ở góc tường còn đang hé nụ, chắc phải một thời gian nữa mới nở hoa. Phía cao trêи không, bầu trời như một cái giếng sâu lộn ngược. Gió đêm phất qua lá của giàn nho xào xạc, giống như mưa phùn rơi xuống đất khô.
Ban ngày sau khi họp xong Gia Hàng về trước, anh và bí thư Thành ở lại họp riêng. Nói thật, một khắc nhìn thấy Paul biến thành Chu Văn Cẩn kia anh đã nhẹ nhàng thở ra, có cảm giác như “Cái giày đó rốt cuộc cũng rơi xuống”. Nhưng sau đó dư chấn vẫn rất lớn, khi Paul và Chu Văn Cẩn lồng vào nhau, có nhiều tình huống cần phân tích lại. Mục đích của Chu Văn Cẩn là gì?
Gia Hàng vẫn để một cái đèn ngủ cho anh, còn cô quay lưng vào trong ngủ. Có lẽ là do ánh sáng, cũng có lẽ do anh nghĩ nhiều nên Trác Thiệu Hoa cảm thấy Gia Hàng ngủ thật sự không an ổn, mày nhíu lại, khóe miệng trễ xuống, lông mi hơi hơi rung động, nhìn qua giống như có gánh nặng lúc ngủ vẫn không thể bỏ được.
Hôm nay những người trong phòng họp phẫn nộ, chấn kinh, ngạc nhiên đến ngây người…… Cảm xúc gì cũng có nhưng chẳng cái nào khó chịu được như cô. Mà chân tướng này lại còn do cô khám phá ra. Lựa chọn thật là tàn nhẫn, có lẽ cô cũng muốn im lặng bỏ qua nhưng cuối cùng vẫn đối mặt.
Mấy ngày nay chắc cô bị dày vò rất nhiều! Trác Thiệu Hoa đau lòng đến độ tim xoắn lại, tay anh nhẹ nhàng phất qua mắt cô, đầu tiên anh hôn lên trán cô, sau đó là đôi mắt, chóp mũi, môi, tốc độ càng lúc càng nhanh…… Giống như một người thấp thỏm bất an, không làm gì thì trong lòng sẽ hoảng hốt vậy.
Cuối cùng Gia Hàng cũng bị hôn tỉnh. Cô hỏi: “Thủ trưởng, mấy giờ rồi?” Giọng cô có chút khàn khàn, người cũng chưa tỉnh táo hẳn.
Trong mắt anh hiện lên cảm xúc phức tạp nhưng rất nhanh anh đã che giấu đi, cười cười kéo ngăn tủ nói: “Em xem đi.”
“Đã tìm thấy đồng hồ rồi ư?!” Gia Hàng hoàn toàn tỉnh táo, cả người bật dậy không thể tin được mà nhìn cái đồng hồ kia.
“Chắc lúc em đi tắm đã tiện tay nhét vào túi áo ngủ. Áo ngủ sáng hôm đó bị người dọn phòng mang đi, may mà người ta cẩn thận phát hiện ra nên gọi cho anh. Mấy hôm trước anh nhờ người mang tới đây.” Trác Thiệu Hoa nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt ngủ đến hồng hào của Gia Hàng.
“Thật tốt quá, thật tốt quá. Phải cảm ơn người ta thế nào đây, mua quà sao?” Gia Hàng vô cùng vui vẻ vuốt ve mặt đồng hồ, nhìn lại nhìn.
“Em xem trước tiên phải cảm ơn anh thế nào đã?” Trác Thiệu Hoa thong thả mà chớp mắt, bày ra bộ dạng nghiêm túc chờ mong.
Đèn trong phòng ngủ ấm áp, trong ánh sáng nhàn nhạt, khuôn mặt thủ trưởng ôn nhu toàn chiều chuộng, tóc anh cũng không gọn gàng như khi ở trong phòng họp mà có vài sợi rũ xuống đuôi lông mày, màu tóc có vẻ cực kỳ đen, đúng là kiểu cô thích nhất. Gia Hàng giơ tay sờ sờ mặt Trác Thiệu Hoa, thâm tình mà nhìn chằm chằm anh.
“Thủ trưởng, tôi muốn đi Hongkong.”
“Tôi không đồng ý.” Trác Thiệu Hoa không hề cao giọng, nhưng mọi người trong phòng họp lại nghe ra kiên quyết không cho thương lượng.
Bí thư Thành cười một chút, thong thả nói: “Trung tướng Trác, tôi đến là để cùng cậu thương lượng, bởi vì trung tá Gia là vợ cậu. Nhưng việc cô ấy đi Hongkong là việc của Kỳ Binh Mạng.”
Với kinh nghiệm và thân phận của bí thư Thành trước giờ Trác Thiệu Hoa làm việc đều tôn trọng ông ba phần, nhưng hôm nay anh lại như quên mất mình đang nói chuyện với ai, “Bí thư Thành đã từng nói Võng Lạc Kỳ Binh sẽ phối hợp với GAH, tôi muốn điều ai thì điều. Tôi đã để trung tá Tần đến thông báo, từ hôm nay trở đi trung tá Gia sẽ được điều động tới GAH để hỗ trợ điều tra sự kiện ‘gió lốc tháng 2’.”
Gừng đúng là càng già càng cay, bí thư Thành vẫn thong dong nói, “Vậy phải xin lỗi rồi, nhiệm vụ của trung tá Gia là do tôi bố trí tối hôm qua, chỗ tôi nhiều người, trung tướng Trác đổi người khác đi!”
Cơn phẫn nộ từ tối qua của Trác Thiệu Hoa lập tức nổ bùng lên: “Một lập trình viên nho nhỏ như cô ấy đi Hongkong thì có thể làm gì? Chỗ đó hiện tại đều là đặc công các nước, gián điệp, sát thủ vậy mà bọn họ đều không thể làm gì Paul. Bí thư Thành cũng quá coi trọng trung tá Gia rồi đó.”
“Là cậu coi thường trung tá Gia của
chúng ta thì có, cô ấy không phải chỉ là một lập trình viên nho nhỏ.” Bí thư Thành khiển trách nói.
“Tôi còn không biết bí thư Thành giao nhiệm vụ gì cho cô ấy sao? Chính là dụ địch đầu hàng chứ gì?”
Bí thư Thành lắc đầu: “Trung tá Gia còn nhỏ hơn Thành Vĩ nhà chúng tôi vài tuổi, sao tôi nỡ để cô ấy đi làm chuyện này. Tôi muốn cô ấy tới Hongkong giao lưu học tập, nhân tiện ngắm cảnh đi du lịch thôi. Hongkong chính là thiên đường mua sắm đó.”
Con cáo già này, Trác Thiệu Hoa nhịn không được chửi thầm, đồng thời cũng hiểu việc này đã thành kết cục, anh chẳng làm được gì. Khóe mắt anh liếc Gia Hàng đang rúc trong góc phòng, trong lòng cực kỳ ảm đạm.
Bí thư Thành dùng ánh mắt hiền từ bao dung, lại ra vẻ thấu hiểu nhìn Trác Thiệu Hoa nói: “Nhiệm vụ là tôi giao nhưng rốt cuộc tôi già rồi, tư tưởng không theo kịp thời thế, rất nhiều thứ không làm được chu đáo. Trung tướng Trác, việc sắp xếp cụ thể phải phiền cậu rồi.”
Tần Nhất Minh phụ trách ghi chép ngẩng đầu, thấy mặt thủ trưởng xanh mét đến dọa người.
“Đây không phải việc của Kỳ Binh Mạng sao?” Lời giận dỗi này do thủ trưởng nói ra chứng tỏ anh đã cực kỳ tức giận, Tần Nhất Minh thầm nghĩ.
“Không sai, nhưng người khác sắp xếp thì trung tướng Trác có an tâm không?” Bí thư Thành chuyển ánh mắt đầy thâm ý từ Trác Thiệu Hoa sang Gia Hàng.
Anh đương nhiên không yên tâm, cho nên mới không muốn để cô đến Hongkong. Paul không phải Chu Văn Cẩn lặng lẽ bắt Gia Hàng đi tại sân bay Vancouver, khi đó mục đích của hắn chỉ có một, nhưng hiện tại hắn khiến cả thế giới chú ý tới mình, lực sát thương giống bom hạt nhân. Hành động đập nồi dìm thuyền này tuy còn chưa biết vì mục đích gì nhưng sợ là nguy hiểm không hề nhẹ, chỉ ngửi một cái đã khiến người ta run sợ.
Trước khi đi bí thư Thành đưa cho anh một hộp trà xanh nói, “Đây là trà xuân của Tây Hồ, không biết Thành Công lấy được ở đâu, đưa cho cậu một hộp. Tôi không thích vị trà quá nhạt nên để cậu uống, coi như hạ hỏa.”
Trác Thiệu Hoa không nói một lời tiễn ông ta đến cửa sau đó xoay người nói với Tần Nhất Minh: “Cậu đi làm việc đi, tôi muốn ở một mình.”
Tần Nhất Minh do dự ba giây rồi chạy lấy người. Cô Gia vẫn còn ở trong phòng họp, cô ấy và thủ trưởng coi như một người ư?
“Em cũng về đi!” Trác Thiệu Hoa ngồi xuống, nhìn Gia Hàng rồi lạnh lùng nhìn hồ sơ trước mặt.
Gia Hàng cắn cắn môi, muốn nói lại thôi.
Cửa vừa đóng thì trong phòng đã tối sầm lại. Trác Thiệu Hoa dựa lên lưng ghế, vuốt mặt, lấy hộp thuốc trong túi ra rút một điếu. Tư thế hút thuốc của anh cũng không thong dong, cũng không nhả hói. Anh chỉ đờ đẫn nhìn khói thuốc phiêu tán đi không thấy đâu, đường cong trêи khuôn mặt nghiêm nghị ẩn trong sương khói không rõ ràng.
Anh hút hai điếu thuốc rồi đứng dậy mở cửa sổ để mùi khói tan hết sau đó mới ngồi xuống, rút ra một mảnh giấy, cầm bút ghi chép. Không biết qua bao lâu anh thấy cổ tay cực kỳ đau nhức nên buông bút, lắc lắc tay mới phát hiện đã qua ba tiếng, vừa đến giờ ăn trưa. Anh cẩn thận gấp tờ giấy dày đặc chữ kia lại rồi kẹp vào hồ sơ.
“Gia Hàng?” Ra ngoài anh mới giật mình phát hiện cô đang ngồi dưới đất dựa vào vách tường đối diện. Áy náy và thương tiếc bao phủ lấy anh. Anh kéo cô lên, tháng ba ở Bắc Kinh không phải quá ấm áp, hành lang này lại càng lạnh hơn.
“Muốn nói gì thì chờ anh về nói là được, em có ngốc không?!” Anh bao đôi bàn tay lạnh lẽo của cô trong tay mình nói.
“Em đang chờ anh mà.” Cô ngửa đầu nhìn anh, tủi thân chu miệng, oán giận nói, “Em chờ đến bụng đói lép kẹp rồi.”
Trác Thiệu Hoa vô lực thở dài, anh có loại cảm giác đang đi trêи băng mỏng, nếu trượt chân thì mặt băng có thể vỡ bất kỳ lúc nào. Thế nhưng anh còn phải giả bộ thong dong nhẹ nhàng.
Quan niệm về số mệnh không thể thiếu được trong cuộc sống, mọi người dùng nó để giải thích những hiện tượng phi lý bởi vì càng dùng lý tính giải thích những sự việc trong cuộc sống thì những sự việc đó càng vô lý.
Anh mang cô tới một quán Thái ở ngõ nhỏ gần đó, gọi một phần ăn đầy đặn. Chén đĩa nhỏ bày đầy bàn, xôi xoài, cà ri gà, dứa thái lát, và nhiều món ngon khác. Ăn xong người phục vụ còn mang lên một ly trà chanh, không phải loại trà dùng nước sôi và mấy lát chanh quậy chung như bình thường. Trong trà này một nửa là thảo mộc, sau đó quấy chung với nước cốt chanh, vị vô cùng nồng đậm, giống như đang ngao du trong một khu rừng nhiệt đới.
Gia Hàng thỏa mãn đến độ nhích tới nhích lui trêи ghế, quả thực chính là phiên bản lớn của Luyến Nhi. Trác Thiệu Hoa cười nói, “Chậm một chút, đừng sặc. Đồ ăn của Hongkong bên kia rất nhiều, lần này em qua đó cố nếm thử.”
“Thủ trưởng……” Gia Hàng buông chén trà gọi anh. Quán ăn này không có phòng riêng, chỉ có ghế dài, nhưng giữa các ghế được tách ra tạo không gian thoải mái riêng tư, không cần lo lắng người khác nghe được nội dung nói chuyện.
“Không phải em nhất thời xúc động, không màng tất cả khiến bản thân bị nguy hiểm. Dưới cục diện này em biết mình không có bản lĩnh ngăn cơn sóng dữ. Nhưng đó là Chu sư huynh, em chỉ muốn thử xem…… Cho dù chỉ có thể giúp một chút thì em cũng muốn vì anh làm gì đó. Lúc trước rời khỏi Tromso tuy em có để lại một bức thư nhưng có vài lời gặp mặt nói vẫn hơn. Dù em không muốn làm việc đó vào thời điểm này nhưng hẳn là không có nguy hiểm. Bởi vì lần này anh ta là mục tiêu còn em là người quan sát. Anh ta muốn đối phó với cả thế giới nên hẳn là không thể quá chú ý tới em.”
Trác Thiệu Hoa thở dài, cô nhóc này chẳng lẽ lại nghĩ anh đang ăn dấm lung tung ư!
“Hắn ta không nhất định sẽ gặp em.”
“Tuy em không nắm chắc nhưng trực giác nói cho em biết anh ta sẽ. Anh ta gửi cho em một bó hoa diên vĩ màu xanh vào tháng 10, rồi còn gửi thiệp cho ba. Đây là cách thức liên hệ của anh ta, nếu em đáp lại anh ta sẽ xuất hiện.”
“Hắn xuất hiện?” Trác Thiệu Hoa nhìn một chậu cây cảnh Brazil ở góc tường, lá cây cực to lớn vươn móng vuốt mọc lên.
“Anh ta không kiên nhẫn chờ đợi nữa, hoặc đã xảy ra chuyện khác. Cái này chỉ cần gặp anh ta là biết.”
“Nếu gặp hắn em muốn làm gì?” Trác Thiệu Hoa nghiêm khắc hỏi.
“Nghe anh ta nói xem muốn làm gì.”Ánh mắt Gia Hàng cũng kiên định.
“Nếu hắn yêu cầu em rời đi với hắn thì sao?”
“Em sẽ cự tuyệt.”
“Nếu em không thể khống chế?”
“Không có nếu, bởi vì thủ trưởng sẽ không để chuyện đó xảy ra, em rất an toàn.” Cô cầm lấy tay anh, khiến anh cảm nhận được sự tin tưởng của cô. Lòng bàn tay vừa chuyển, anh nắm lại, chậm rãi nâng tay cô lên, cúi đầu hôn lên đó.
“Được, vậy em đi Hongkong đi, nhưng phải mang theo Phàm Phàm.” Thay vì tìm mọi cách suy đoán, ngăn cản, không bằng trực tiếp đối mặt. Có một số việc không thể cứ dây dưa, nếu buộc phải có một kết cục thì đây là số mệnh của ba người bọn họ.