Thành Công cười xấu xa: “Người nào cũng có thói hư tật xấu, đối với mình khác hẳn đối với người khác, luôn không nhịn được mà trêu chọc.”
“Đức hạnh quá nhỉ!” Trác Thiệu Hoa về phòng cầm áo ngoài rồi đi ra nói, “Tối nay tôi có việc, cậu muốn đi cùng tôi hay đợi?”
“Nếu đợi nữa thì dì Âu Xán sẽ nhồi cho tôi ăn thành ông chú trung niên mất.” Thành Công rất sợ Trác Thiệu Hoa bỏ lại mình vì thế vội túm lấy tay anh lôi ra ngoài cửa. Xe của Trác Thiệu Hoa đã chờ ở bên ngoài, thấy bọn họ, Tần Nhất Minh xuống xe vòng qua đuôi xe mở cửa.
Thành Công cùng anh ngồi lên xe, vỗ vai anh nói: “Tôi đã gặp không phải một vạn thì cũng vài ngàn cô gái, nhưng kẻ bốc đồng như heo thì quả là không có ai. Có điều tuy bốc đồng cô ấy lại không ngu.”
Trác Thiệu Hoa thoáng ghé mắt liếc Thành Công một cái, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Thành, anh làm bác sĩ khoa phụ sản là ghê gớm rồi, đừng có khoe khoang khắp nơi nữa.”
Thành Công há to miệng muôn phản kϊƈɦ nhưng cửa xe lại bang một cái đóng sập lại. Khóe miệng Trác Thiệu Hoa có ý cười, người hào phóng sảng kɧօáϊ lúc có chuyện buồn sẽ khóc lớn hoặc ngửa đầu thét dài, nhưng loại người như anh cũng chỉ có thể móc mỉa Thành Công vài câu mới cảm thấy hơi chút thả lỏng.
Tần Nhất Minh đưa cho anh một bức tranh vẽ.
“Ở khách sạn Thuyền Buồm…… Gặp Paul ư?”
“Đúng vậy, thời gian không lâu, hình như không có tiến triển gì ngoài việc xác định được vị trí của hắn. Đại thủ trưởng hiện tại ở trong bộ, muốn anh đi qua sẽ họp một cuộc ngắn.”
Sắc mặt Trác Thiệu Hoa ngưng trọng. Lúc anh đi vào phòng họp thì chỉ có ba người, đại thủ trưởng, bí thư Thành và Lý Nam. Trác Thiệu Hoa cúi chào, đại thủ trưởng cũng đáp lại, mấy người đều ngồi xuống.
“Liên quan tới sắp xếp giai đoạn sau của ‘Gió lốc tháng 2′ tôi muốn nghe ý kiến của mọi người. Thiếu tướng Lý, tôi muốn nghe cậu nói trước.”
Ở trước mặt đại thủ trưởng, Lý Nam hơi thu lại ngang ngạnh nói: “Tôi sẽ dẫn người qua túm hắn về nước, đưa ra tòa án quân sự.”
Bí thư Thành nóng nảy, rất muốn tìm cục gạch đập vào đầu Lý Nam xem có phải nó làm bằng nham thạch không.
“Cậu bắt Paul hay Chu Văn Cẩn? Nếu là Chu Văn Cẩn thì người này đã chết trong vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn ở San Francisco nhiều năm trước, ở quê cậu ta còn nấm mồ chôn quần áo và di vật kia kìa. Đến tiết thanh minh bọn nhỏ còn đến đó tặng hoa nữa đó. Cậu có thể nói với bên ngoài rằng hắn giả chết, nhưng cậu có đọc bài báo của người ta không? Người ta có ảnh thời nhỏ, rồi lúc thiếu niên của Paul, có phải cậu định đấu võ mồm với người ta không hả? Nói không chừng người ta còn đang chờ đó, nói người này là gián điệp chúng ta phái ra từ khi còn nhỏ vân vân. Còn nếu muốn bắt Paul thì cậu căn cứ vào cái gì mà bắt? Cho dù cậu mạnh mẽ bắt người về, vậy tư liệu trong tay hắn phải làm sao? Người ta sẽ nhân cơ hội này công bố thân phận của hắn là người Trung Quốc, vậy thì tốt rồi, nước ta sẽ thành kẻ chủ mưu, có lẽ không đến nỗi xảy ra thế chiến thứ ba nhưng mà quốc gia còn chỗ nào mà đứng trong cộng đồng quốc tế đây?”
Lý Nam còn gấp hơn cả ông ta nói: “Này cũng không được, kia cũng không được, thế chẳng nhẽ không làm gì mà chỉ nhìn ư?”
Bí thư Thành tận tình khuyên bảo nói: “Đương nhiên phải làm, chẳng qua phải làm thật khéo léo, có trí tuệ chút. Cậu ấy……”
Đại thủ trưởng nhìn hai người, vui vẻ nói: “Tâm tình của thiếu tướng Lý tôi cũng hiểu, nhưng việc này quả thực không đơn giản, mấy siêu cường quốc đều lén cho cán bộ ngoại giao tới tìm chúng ta nhiều lần, thái độ cực kỳ ái muội.”
“Thời tam quốc, Gia Cát Lượng đánh giá đại tướng quân Ngụy Diên, nói người này xương cốt phản nghịch, không thể trọng dụng. Cái tên Paul này không phải cũng thế sao?” Lý Nam mỉa mai nói.
Bí thư Thành thở dài nói: “Có xương cốt phản nghịch hay không thì không biết, nhưng người này rất nhạy cảm, không thể xử lý theo cảm tính được.”
Đại thủ trưởng trầm ngâm sau đó nói: “Làm lãnh đạo, tôi luôn ít nói, không đến lúc vạn bất đắc dĩ tôi sẽ không nói, đa phần lắng nghe người khác nói. Nghe càng nhiều tôi càng hiểu nhiều, sau đó mới có thể đưa ra sắp xếp tốt nhất.” Ông ta nhìn về phía Trác Thiệu Hoa vẫn luôn trầm mặc nói: “Việc này vẫn để trung tướng Trác làm quyết định đi.”
Ba khuôn mặt trước mắt giống như biến mất, Trác Thiệu Hoa đột nhiên cảm thấy như mình đang đứng trêи vách núi, mây tràn ngập, không khí cực loãng. Trong đầu anh trống không, không phải trống rỗng giống người bình thường hay nói mà là trống rỗng toàn bộ. Bên tai anh gió thổi điên cuồng, tràn ngập một loại tạp âm biến đổi, chói tai, khó chịu. Anh cảm thấy trái tim mình đang nảy lên, đầu ngón tay giật giật, mạch đập cũng thế, đôi mắt cũng thế, lỗ tai cũng thế……
Ngày này vẫn tới, không có ước định nhưng anh biết sẽ có ngày này. Quyết định, không phải lựa chọn mà có ABCD, quyết định của quân nhân chính là mệnh lệnh, một khi đưa ra thì đã thành kết cục. Kết cục đã định thì không thể thay đổi, không thể đẩy ra. Anh đổ mồ hôi, nhắm mắt lại nghe chính mình nói: “Được!”
Lần thứ hai Gia Hàng gặp Paul rất nhanh, phương thức thông báo giống nhau. Lan Lăng đưa cho Phàm Phàm một một hộp xếp gỗ, sau khi ghép xong sẽ thành một tấm bản đồ, đích đến vẫn là khách sạn Thuyền Buồm.
Lan Lăng không hề giấu diếm mà nói mình là thành viên tổ chức VJ, một tổ chức chuyên giúp đỡ tội phạm chính trị lưu lạc nước ngoài. Cô nàng nói “Tôi và Paul cùng đến Hongkong, tôi đã giúp đỡ anh ta trong một tháng nay. Bà tôi là người Hongkong nên tôi biết chút tiếng Quảng Đông. Paul muốn xem video trêи lớp của cô nên tôi tới đại học K.” Nói xong cái này cô ta rời đi, lưng đeo balô, nhìn qua không khác gì sinh viên đi ra từ thư viện.
Vẫn là căn phòng kia, rèm đã được kéo ra chút. Chỗ vịnh có mấy đám mây đang bay nhanh, giống như một đống lá khô tạo ra màu sắc như cầu vồng, cứ thế xoay tròn trong không khí ẩm ướt của khu vịnh. Khi thì mây tụ lại, sau một lát lại tản ra, hình thành một khối mây không ngừng biến đổi. Đây là cảnh sắc đẹp nhất của Hongkong đầu hạ, khiến người ta thương cảm. Paul đang ngồi ở bên cửa sổ đọc tiểu thuyết “Đưa tôi về nhà” của nhà văn Ireland Tana French.
Gia Hàng nhìn thấy trêи mặt bìa có viết: Ở một khắc kia tôi phát hiện ra sinh mệnh thay đổi như sóng triều, mạnh mẽ quay 90 độ, mãnh liệt đến không gì cản nổi, từ đây cùng tôi chia xa.
“Đẹp không?” Paul có quầng thâm đen dưới mắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trêи má là ửng đỏ không bình thường. Ngón tay cầm sách của hắn gầy đến độ lộ cả xương.
“Mất trí nhớ, mưu sát, tình yêu, muốn vớ vẩn thế nào có thế ấy, cũng đủ để giết thời gian. Tóc em ướt kìa.” Giọng hắn cực kỳ bình thản, không mang theo chút cảm tình gì.
“Không có việc gì, một lát là khô. Chu sư huynh, anh…… Có định ở cố định chỗ nào đó không?” Gia Hàng vuốt sợi tóc bị dính mồ hôi ở thái dương sau đó cúi đầu, mười ngón xoắn lại. Thế
này quá tra tấn, cô thật sự không am hiểu cách nói chuyện từ tốn này.
“Đi đâu đây? Có quá nhiều lựa chọn thành ra lại khó. Lúc ở Vancouver anh tên là Hán Luân, ở Mexico tên là Johan, ở Anh tên là Paul, còn có rất nhiều tên nữa mà chính anh cũng không nhớ được. Anh có mười mấy cuốn hộ chiếu, nam cực bắc cực đều có thể đi.” Paul đột nhiên kϊƈɦ động, giọng nói cao vút, nhưng ngay sau đó lại chậm rãi hạ xuống nói, “Một cái tên, một thân phận, nhưng lúc anh ốm lại không biết gọi cho ai, nếu có một ngày anh chết cũng không biết trêи bia mộ sẽ là cái tên nào.”
Đề tài này quá trầm trọng, ép Gia Hàng không thở nổi.
“Heo, sao em nhận ra anh?”
“Do khí chất của anh.”
Những lời này khiến Paul vui vẻ nở nụ cười. Người khác cười sẽ khiến người ta thấy cả thể xác và tinh thần đều sung sướиɠ, nhưng hắn cười lại khiến cô cảm thấy bi thương.
“Anh từng đọc một câu truyện cười, có một người đàn ông làm việc trong mỏ than. Có một ngày được nghỉ, anh ta lên trấn chơi, nhìn thấy một cô gái nên lập tức si mê. Cô gái kia là người nơi khác, anh ta cũng bất chấp mà đi theo đến nhà người ta, một đi là mất một tháng. Ngay sau khi anh ta đi thì mỏ than xảy ra sụt lở, người bị vùi lấp bên trong. Ông chủ mỏ than kiểm kê nhân số, anh ta cũng ở trong đó. Người nhà anh ta đến rơi vài giọt nước mắt, lãnh tiền bồi thường trở về. Mấy người anh em của anh ta chia tiền, mua nhà, mua xe, khám bệnh, cứ thế tiêu hết. Lúc người kia trở lại đoán chừng mình bỏ bê công việc lâu như thế ông chủ sẽ không nhận nữa nên anh ta về nhà. Người trong nhà trừng mắt thật to giận dữ hỏi: Anh là ai? Anh ta đáp, em là em của các anh đây! Người trong nhà nói làm sao anh chứng minh được mình là em trai của chúng tôi? Ha ha, có phải rất buồn cười không? Nhưng việc như thế sẽ không xảy ra trêи người anh, mặc kệ anh biến thành dạng gì em cũng đều biết anh là ai.”
Gia Hàng bật dậy, cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, cô muốn hít thở không khí trong lành, muốn ra ngoài hóng gió, muốn chạy ngay đi. Cô muốn lớn tiếng hét lên: “Chu sư huynh, anh đi đi, đi thật xa đi, tìm một trấn nhỏ yên tĩnh làm một người bình thường đi.”
“Lại sửa tên rồi làm cu li mà sống ư?”
“Làm giáo viên tiểu học hoặc trung học đều được mà, dạy gì cũng được.” Hiện tại cô thích không khí thanh xuân dào dạt của trường học, dạy lớp của mình, cùng học sinh xây dựng mối quan hệ tốt đẹp. Nghỉ đông và nghỉ hè đều dài, quan trọng nhất là hình tượng của cô trong mắt Phàm Phàm và Luyến Nhi sẽ cao lớn hơn nhiều.
“Heo, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, cái loại cuộc sống đó anh không muốn, cũng không thể để bản thân nghẹn khuất thế được.”
“Thế nên anh muốn khiến thế giới này điên đảo, trời đất u ám ư?” Gia Hàng gấp đến độ buột miệng thốt ra.
Trêи mặt Paul là một nụ cười lạnh. Hắn cao ngạo hờ hững mà hếch cằm nói: “Em nghĩ anh là như thế sao? Em muốn sống cuộc sống mà dù em làm gì, nói gì cũng đều bị người khác rình coi ư? Em muốn quốc gia bị người khác thao túng nhưng vẫn không biết ư? Em muốn……”
“Em không muốn nhưng chúng ta có thể đổi cách khác, không phải lấy trứng chọi đá thế này.”
Paul rũ mắt, vẻ ngụy trang trêи mặt hắn rơi xuống như gỗ mục. Hắn nói: “Heo, em về đi, đứa nhỏ còn đang chờ em đó!”
Gia Hàng không động đậy, cô mà cứ thế đi mất thì chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. “Chúng ta còn gặp lại không?”
“Có lẽ!” Paul giống như không quá xác định.
“Chu sư huynh, anh nghĩ kỹ nhé?” Cô khẩn cầu mà nhìn hắn.
Qua thật lâu, Paul nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc chạng vạng trời mưa, mãi tới khi Gia Hàng lên giường vẫn chưa tạnh. Phàm Phàm vẫn ngủ ở phía bên phải, nghe Gia Hàng thở dài thì thằng bé trở mình, đột nhiên duỗi cánh tay luồn dưới cổ cô nói: “Mẹ tới đây, con sẽ ôm mẹ như ba ba vẫn làm.”
Gia Hàng làm sao dám, tay thằng bé nhỏ thế kia lỡ đè gãy thì sao. Cô nói “Mẹ thở dài là bởi vì thời tiết tệ quá. Ách, nhóc thối, mẹ phát hiện ra con cứ trở lại chung cư thì bình thường, nhưng vừa ra cửa là cực kỳ ấu trĩ.”
Phàm Phàm lén lút cười nói: “Ba ba nói một người thi thoảng phải bại lộ chút nhược điểm của bản thân thì người khác mới không phòng vệ với mình.”
“Con muốn phòng ai?”
“Một đứa nhỏ thích chơi, thích nháo sẽ không khiến người ta chú ý. Mẹ làm việc cần chăm chú, con không thể khiến mẹ phân tâm.”
Gia Hàng nhào lên vò tóc thằng bé nói: “Đây cũng là ba ba dặn con ư?”
Phàm Phàm không trả lời, chỉ nhỏ giọng hỏi ngược lại: “Mẹ nhớ ba ba ư?”
Gia Hàng nằm yên, tinh tế mà nghe mưa bên ngoài. Không phải chỉ nhớ không, mà là rất nhớ.
Phàm Phàm đột nhiên bò dậy, nhảy nhót mà đi xuống giường, móc từ trong balô có in dấu chân nhỏ của mình ra một phong thư, cẩn thận nhìn rồi mới đưa cho cô nói, “Cho mẹ!”
Gia Hàng không đón lấy hỏi: “Con thành thật nói đi, rốt cuộc con có bao nhiêu lá thư?”
Phàm Phàm mím chặt miệng, một bộ “Đánh chết con cũng không nói”. Gia Hàng véo mũi thằng bé, bế con trai lên giường, đắp chăn cho cu cậu còn mình tìm ghế sô pha ngồi đọc thư.
Phàm Phàm nghe tiếng xé phong thư thì chớp mắt vài cái sau đó chậm rãi nhắm mắt, cái miệng nhỏ cong lên.
Gia Hàng:
Anh hỏi em đến Hongkong mà gặp phải chuyện bất đắc dĩ thì em sẽ làm gì. Em nói không có chuyện đó, bởi vì anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Em tin tưởng anh như thế khiến anh vừa vui sướиɠ vừa lo lắng. Anh biết việc đến Hongkong không nguy hiểm, nhưng em cũng phải thông cảm cho tấm lòng của một người chồng như anh. Anh hận không thể biết rõ được cả thời tiết ngày mai thế nào.
Trêи thế giới này không có thứ gì là hoàn hảo không có tì vết, mà chúng ta lại chẳng thể chấp nổi một phần vạn không theo ý muốn kia. Anh từng muốn em học cách chiến đấu, nhưng không phải vì muốn em xuất chúng trong quân, mà chỉ muốn nếu có chuyện ngoài ý muốn thì em cũng có thể tự bảo vệ mình. Nhưng em thì sao, chỉ thích mỗi bóng rổ và máy tính, thứ khác em bài xích từ trong tiềm thức, nên anh chỉ đành từ bỏ.