Trưa hè là thời điểm mặt trời lên cao nhất, ánh nắng oi ả, vạn vật bị hong nóng dưới ánh mặt trời.
Lá xanh cuộn mình lại vì nóng, người tới lui trên đường như bị thiêu đốt, cơn gió thoảng qua phả theo hơi nóng hầm hập, tiếng ve râm ran khiến người thêm sâu sắc cái ngột ngạt của buổi trưa hè. Nằm trong căn phòng ngập tràn khí lạnh điều hòa, nhìn ánh nắng phản chiếu trên ô cửa kính, có thể cảm nhận được cái nóng như đổ lửa.
Bùi Tễ ra khỏi nhà, lên xe, trong xe nóng hừng hực, lòng người bức bối theo.
Cô trên tay vẫn cầm tập sách quảng cáo, tùy tay thả xuống ghế phụ.
Xe rời đi. Bùi Tễ cầm vô lăng. Cô vốn nên tập trung lái xe, nhưng Tống Nhĩ lại không buông tha, chiếm trọn tâm trí cô.
Vẻ chờ mong trên mặt Tống Nhĩ dần dần ảm đạm, bàn tay túm lấy góc tay áo cô cũng buông ra.
"Thôi được." Giọng nàng trầm xuống, tựa hồ muốn lưu lại chút thể diện, nàng cười nói, "Em cũng không vội làm bằng hữu với chị, vừa nãy chính là hẹn trước một chút, để chị chuẩn bị tâm lý."
Nàng tự mình lướt qua đề tài này.
Bùi Tễ vốn nên cảm thấy nhẹ nhàng, vì Tống Nhĩ rất biết đúng mực, phát hiện không có được câu trả lời mong muốn, nên tự rút lui, không bức bách cô, cũng không làm cô khó xử.
Nhưng Bùi Tễ vẫn cảm thấy có điểm phiền lòng.
Cô biết, là do Tống Nhĩ ảnh hưởng đến tâm tình của cô. Đây không phải hiện tượng tốt. Tâm trạng Bùi Tễ không nên bị bất luận ai dẫn đường chi phối.
Nhưng cô không có cách nào.
Điểm phiền lòng này tiếp tục kéo dài cho đến khi cô đậu xe vào khu dạy học Đại học L mới có điều chuyển biến tốt đẹp.
Đại học L gần nhà Bùi Tễ hơn viện nghiên cứu, lái xe chỉ cần mười phút. Bùi Tễ đến đây mỗi tuần một lần, dạy môn chuyên ngành cho sinh viên đang học thạc sĩ năm hai.
Tiết học buổi chiều bắt đầu từ 1 giờ 30, giờ vẫn còn 30 phút nữa. Nhà trường có chuẩn bị văn phòng riêng cho Bùi Tễ, nhưng văn phòng quá xa khu dạy học, đến ngồi không được hai phút lại phải rời đi.
Bùi Tễ quyết định ngồi trong xe, lật xem tập tờ rơi quảng cáo, chọn ra vài bộ đáp ứng yêu cầu, nhớ kỹ thương hiệu cùng địa chỉ, chuẩn bị chờ hết tiết học đi qua xem.
Khi còn cách mười phút là tới giờ vào lớp, Bùi Tễ đi vào phòng học.
Trong phòng sinh viên đã đến đông đủ.
Đại học L mời Bùi Tễ tới đây giảng bài. Một phương diện Bùi Tễ là cựu sinh viên L đại, hiệu trưởng hiện tại - giáo sư Tôn Bồi Dã là ân sư của cô, phá cách phỏng vấn tuyển cô vào đây dạy học.
Về phương diện khác, chuyên ngành miễn dịch học của đại học L thuộc top đầu cả nước.
Mỗi lần Bùi Tễ đứng trên bục giảng, tâm tình cô đều rất vui vẻ, bởi sinh viên ở đây thông minh chăm chỉ, khiến cô cảm thấy tràn đầy sức sống và hy vọng.
Tiếc thay các sinh viên không thể hội được. Bọn họ chỉ cảm thấy giáo sư Bùi ngày nào cũng lạnh lùng, hơn nữa không biết cười, đòi hỏi rất cao, tác nghiệp khó làm. Ưu điểm duy nhất là chưa bao giờ tức giận, nhưng cũng có thể do, trước khi cô kịp phát hỏa đã đem học sinh mắc lỗi đóng băng chết.
Hôm nay, Bùi Tễ giảng bài như thường lệ. Thời gian cô dạy là hai tiếng, không có nghỉ giải lao giữa giờ, là bài kiểm tra chân chính sức chịu đựng và bàng quang của học sinh. Cô dạy theo kiểu truyền thống, lý thuyết trước, dẫn chứng sau, mật độ kiến thức dày đặc. Nếu chỉ thất thần một lát, khả năng sẽ bỏ lỡ cả biển tri thức.
Vậy nên học sinh đều chăm chú lắng nghe, trừ khi giáo sư Bùi điểm danh yêu cầu trả lời câu hỏi, còn không toàn bộ phòng học chỉ vang vọng tiếng Bùi Tễ giảng bài.
3 giờ 30, chuông tan học đúng giờ vang lên. Bùi Tễ không dạy quá giờ, chuông reo, cô vừa vặn giảng xong nội dung hôm nay, nói tan học.
Phòng học im lặng trong chốc lát, toàn bộ học sinh còn chưa phục hồi tinh thần. Ba giây sau, không biết nam sinh nào trước thở dài ra một tiếng thật khoa trương, phảng phất đang hít liền một hơi thật sâu để duy trì mạng sống.
Tiếp đó lớp học dần sống lại, thu dọn sách bút, châu đầu ghé tai nói chuyện, đi qua đi lại, còn có mấy học sinh khi rời phòng học, không ngại nguy hiểm bị tê cóng chào tạm biệt Bùi Tễ.
Bùi Tễ sớm đã quen khung cảnh này. Cô giảng liên tục hai tiếng đồng hồ, cổ họng khô khốc, uống một ngụm nước, sau đó trấn định thu dọn giáo án cùng notebook.
"Aaa ảnh đẹp quá!" Một nữ sinh ngồi hàng đầu bật thốt lên.
Cô lớn giọng kinh hô, lập tức thu hút mấy học sinh xung quanh, một bên nói "Cái gì cái gì", "Cho tớ xem" một bên xúm vào xem.
"Oa oa oa, quá tuyệt quá tuyệt!"
"Nhan sắc thần tiên gì thế này!"
"Từ hôm nay tớ chính là fan nhan khống của tỷ tỷ!"
Đằng kia hết tiếng này đến tiếng khác hét lên, hét toàn những thứ Bùi Tễ nghe không hiểu.
Nữ sinh ngẩng đầu thấy giáo thụ vẫn còn ở, tức khắc ngượng ngùng, thè lưỡi, chắp tay trước ngực, nói với Bùi Tễ: "Giáo thụ, cô muốn xem không, ca sĩ em thích đi đóng phim, ảnh tĩnh vừa tiên vừa dục!"
Cô vừa dứt lời thì sinh viên bên cạnh cười ha ha đẩy cô một cái. Nữ sinh dù đỏ mặt, nhưng vẫn nhìn Bùi Tễ đầy mong đợi.
Bùi Tễ không có hứng thú, cô lắc đầu, đáp qua loa với họ, sau đó xách túi rời đi.
Nếu cô đi qua nhìn, liền sẽ phát hiện một Tống Nhĩ hoàn toàn khác, liền sẽ biết Tống Nhĩ không phải tiểu nhạc sĩ phát sầu vì không bán được bài hát mà cô não bổ ra. Nàng là đại minh tinh đang bạo hồng, ca khúc của nàng có tiền cũng không mua được, tiền catxe đóng một bộ phim của nàng đủ để người thường cả đời cơm áo vô ưu. Nàng có rất nhiều fans hâm mộ, nàng vạn trượng hào quang, nàng tinh đồ xán lạn.
Nàng không có khả năng vì Bùi Nghệ mất liền thiếu người chiếu cố.
Nhưng Bùi Tễ không đi xem, nên Tống Nhĩ vẫn như cô nghĩ là cô gái mềm yếu, thi thoảng lảm nhảm, lại biết đúng mực, sẽ ở hoàn cảnh lạ lẫm lẻ loi ngồi phát ngốc, sẽ ở trước khi ngủ muốn chúc cô ngủ ngon.
Nàng mù, nhìn không thấy, có chút nhát gan, không nơi nào để đi.
Nàng thực sự cần Bùi Tễ chiếu cố.
Bùi Tễ rời lớp học, trực tiếp đi showroom nội thất.
Tới showroom, Bùi Tễ mới phát hiện giờ đã có một số thương hiệu sản xuất đồ nội thất riêng dành cho người khiếm thị. Những đồ này không khác gia cụ bình thường là bao, đủ loại kiểu dáng, chỉ là chất liệu mềm mại, không có góc cạnh, kết cấu thân thiện với người khiếm thị.
Bùi Tễ không kén chọn, cũng không tiếc tiền, chỉ đi xem hai nơi rồi đặt một bộ, hẹn cuối tuần giao hàng, thay tất cả đồ đạc trong nhà trừ phòng ngủ của cô.
Xong xuôi chuyện này, vừa qua khỏi 5 giờ, Bùi Tễ suy xét cơm tối hôm nay. Ngày thường cô đều giải quyết ở căng tin hoặc nhà hàng nhỏ gần tiểu khu, nhưng hiện tại thì khác. Hiện tại có Tống Nhĩ, không thể tùy tiện như vậy.
Bùi Tễ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đến một quán cơm Hàng Châu