Bệnh viện, bất cứ khi nào đều có người ra vào không ngừng.
Trời mưa tầm tã. Dòng xe cộ ra vào bệnh viện đông đúc, ách tắc nghiêm trọng. Tuy có cảnh sát giao thông mặc áo mưa phân luồng điều tiết nhưng chỉ như muối bỏ biển, xe vẫn không thể nhúc nhích, tiến không được lui không xong, cứ như vậy chen chúc trong mưa, chặn hết lối vào cổng chính.
Tới viện, ai mà không vội đâu, có mấy tài xế cáu kỉnh dứt khoát mở cửa kính xe, thò đầu ra chửi đổng.
Bùi Tễ xuyên qua màn mưa qua ô cửa sổ nhìn mấy người khép khép mở mở miệng, lại đánh giá một chút tình huống, ước chừng không thể thông nhanh được, quyết định tìm chỗ đậu xe bên đường, đi bộ vào.
Mưa rơi xuống đất, theo sườn dốc chảy thành dòng nước, rửa sạch cát bụi, tích tụ vào các hố trũng thành vũng nước.
Bùi Tễ cao gầy, cầm ô, tìm chỗ cao để đi, nhưng giầy vẫn bị ướt, còn bị ướt một đoạn ống quần.
Tay cô cầm di động, trên màn hình có một tấm bản đồ. Bản đồ có hai điểm đỏ, một cái là cô, một cái là Tống Nhĩ.
Khi vừa đỗ xe xong, Tống Nhĩ dùng WeChat chia sẻ vị trí nàng cho cô.
Bùi Tễ vừa đi vừa nhìn màn hình. Hai điểm trên màn hình còn cách nhau một khoảng. Cô phải đi dọc theo con đường trước mặt, đi đến cuối rồi rẽ trái, vòng vào một con đường nhỏ.
Bệnh viện này rất lớn, cứ cách chừng mấy phút là có thể nghe tiếng còi xe cứu thương xe cảnh sát từ xa xa truyền đến.
Hai bên đường trồng hai hàng ngô đồng, băng qua cô ai cũng thần sắc vội vã, đội mưa, vội vàng nện bước.
Bùi Tễ băng qua màn mưa, đến cuối đường, rẽ vào con đường nhỏ.
Đây là một hoa viên nhỏ đằng sau khu điều trị nội trú bệnh viện. Mưa như trút nước, lúc này đương nhiên không có mấy ai đi dạo.
Hai điểm trên màn hình điện thoại ngày càng gần, sắp gặp nhau.
Bùi Tễ nhìn thấy Tống Nhĩ ngồi trên băng ghế ngoài khu nội trú. Phía trên băng ghế có một đoạn mái hiên, nhưng mưa rất to, đoạn mái hiên này không mấy tác dụng, thỉnh thoảng có bụi mưa lất phất bay vào.
Váy Tống Nhĩ ướt một mảng.
Bùi Tễ nhìn đến nàng an ổn ngồi đó, bước chân vội vàng một đường mới chậm lại. Cô đi đến trước Tống Nhĩ, nghiêng ô về phía trước, đem toàn bộ thân nàng đều che dưới dù.
Tống Nhĩ nghe thấy bước chân, nàng nghe có người tới gần, nghe người nọ ngừng trước mặt mình, sau đó bụi mưa thỉnh thoảng bay tới người nàng bị chặn lại.
Tống Nhĩ biết là ai tới. Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng trước mắt như cũ là hư vô, nàng không nhìn thấy người đó.
Trái tim nguyên bản đã hạ xuống, lập tức chìm tới đáy cốc.
"Giáo thụ." Tống Nhĩ gọi một tiếng.
Nàng đeo khẩu trang, hơn phân nửa khuôn mặt bị che đi, nhìn không thấy biểu tình, lộ ra bên ngoài đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt, sạch sẽ trong suốt, nhưng không có ánh sáng.
Bùi Tễ cúi đầu nhìn nàng, hỏi: "Em tới đây như thế nào?"
Trời mưa to như vậy, gọi xe cũng khó, sao nàng tới bệnh viện được.
"Nhờ bằng hữu đưa em tới." Chính xác mà nói, là nhờ người đại diện Thẩm Tri Chu đưa nàng tới. Nàng giải thích lý do không nói với cô, "Chị rất bận, em không muốn quấy rầy chị công tác, nên nhờ bằng hữu đưa em. Bác sĩ trước đó đã hẹn xong."
Bùi Tễ nhìn trái ngó phải một vòng: "Bạn em đâu?"
"Em để chị ấy đi trước." Tống Nhĩ khẽ nhăn mặt, "Em quấy rầy chị sao? Em hẳn nên nhờ bạn đưa em trở về."
Nàng cho rằng Bùi Tễ hỏi người đưa nàng ở đâu, là vì bất mãn nàng làm cô trời mưa to còn phải chạy tới đây đón nàng. Thật ra không phải vậy. Bùi Tễ là muốn hỏi chút người bạn kia, bác sĩ nói thế nào.
Bác sĩ trong nước tương đối quan tâm đến cảm xúc bệnh nhân, nên khi nói về bệnh tình, sẽ nói chi tiết với người nhà hoặc bạn bè của họ, rồi bọn họ sẽ chọn cách uyển chuyển nói lại cho bệnh nhân hoặc là trực tiếp giấu giếm.
"Em không quấy rầy tôi." Bùi Tễ nói.
Tống Nhĩ được an ủi đôi chút. Nàng thật cẩn thận duỗi tay ra, sờ đến góc áo Bùi Tễ, nhẹ nhàng nắm trong tay, nói: "Kỳ thật, chị ấy có thể đưa em về. Nhưng kết quả kiểm tra không tốt lắm. Em rất sợ, muốn ngay lập tức nhìn thấy chị, muốn chị tới đón em."
Nàng nói xong tạm dừng một chút, muốn nghe xem Bùi Tễ phản ứng thế nào, lại chỉ nghe được ào ào tiếng mưa rơi.
Mưa to đến ồn ào. Nhưng nếu trời đất chỉ còn mình tiếng mưa rơi, sẽ xây nên nỗi cô đơn khắc khoải dằng dặc.
Tống Nhĩ có chút thất vọng: "Em thực sự rất sợ, em sợ mình sẽ không bao giờ nhìn thấy. Em còn rất nhiều chuyện phải làm. Em muốn viết