Mấy ngày nay, Bùi Tễ thỉnh thoảng sẽ mang Tống Nhĩ xuống lầu tản bộ. An ninh tiểu khu đảm bảo, hầu hết những người sống ở đây làm nghiên cứu khoa học như Bùi Tễ, ngoài ra còn có một ít giảng viên giáo sư ở các trường đại học. Hoàn cảnh u tĩnh, quan hệ láng giềng giản đơn.
Hôm nay là lần đầu tiên Tống Nhĩ xuống lầu đón cô tan tầm. Gần đây cảm xúc nàng rất không ổn định. Nàng tự nhốt mình lại, không muốn giao tiếp, cũng không muốn bộc lộ sự yếu đuối của bản thân.
Bùi Tễ thấy nàng chủ động ra khỏi nhà, thật sự vui vẻ. Cô đến gần Tống Nhĩ, nghe thấy nàng gọi giáo thụ, trong giọng còn mang theo ý cười.
Bùi Tễ cũng nho nhỏ vui vẻ theo, cô nhìn vào mắt Tống Nhĩ trước. Đôi mắt nàng trong suốt, đồng tử nhàn nhạt màu hổ phách, dưới mắt có một nốt ruồi nhỏ màu đen. Tâm trạng nàng tựa hồ rất tốt, trong mắt có ý cười, cả nốt ruồi nhỏ dưới mắt cũng trở nên sinh động.
Tâm tình Bùi Tễ giãn ra, cô đang định nói, thì nhìn thấy ý cười trong mắt nàng biến mất. Tống Nhĩ hỏi: "Bùi Tễ, có khách sao?"
Nàng đổi giọng gọi Bùi Tễ, ý cười trong mắt mặc dù biến mất, nhưng ý cười trong giọng nói lại sâu thêm vài phần, còn mang theo điểm thân mật.
Bùi Tễ sững người, lúc này mới nhớ tới Lục Mạn, nói: "Đúng vậy, Lục Mạn tới."
Tống Nhĩ lập tức cười nói: "Lục tiểu thư, chào cô." Sau đó lại khẽ trách Bùi Tễ, "Lục tiểu thư tới mà sao chị không báo trước một tiếng, trong nhà chưa chuẩn bị gì."
Bùi Tễ không cho rằng Lục Mạn tới nhà thì cần phải câu nệ chuẩn bị tiếp đãi, liền nói: "Không có việc gì."
Lục Mạn đứng một bên quan sát, chưa nói gì. Tới lúc này, cô mới cười ra tiếng, nói: "Mạo muội quấy rầy, tôi muốn mượn Bùi Tễ một bộ sách, vì cần dùng gấp nên mới đi theo."
Giọng cô nhẹ nhàng, không ngọt ngào như thiếu nữ, mà là nhu hòa tự nhiên trí thức, cách nói càng thêm khéo léo lịch sự.
Tống Nhĩ mím môi dưới, không nói gì.
Bùi Tễ lên tiếng: "Lên lầu."
Lục Mạn rất săn sóc. Khi vào thang máy và nói chuyện cùng Bùi Tễ, cô sẽ dẫn dắt đề tài mang theo Tống Nhĩ, nhưng không hỏi mắt nàng bị làm sao hoặc là Bùi Tễ nhận thức bạn mới lúc nào mà cô không hay biết. Những câu hỏi riêng tư, mang tính khiêu khích, cô đều không hỏi.
Cô giống như hương nước hoa cô lưu lại trên xe Bùi Tễ. Ôn nhu thành thục, săn sóc trí thức, dù hoàn toàn không có ý công kích, nhưng lại vững vàng khống chế cục diện trong lòng bàn tay.
Tống Nhĩ đứng cạnh Bùi Tễ, nàng không kìm chế được mà nắm lấy cổ tay cô, gọi một tiếng: "Bùi Tễ."
Bùi Tễ nhìn nàng, không nói gì, theo thói quen đỡ lấy phía Tống Nhĩ không cầm gậy dẫn đường.
Lục Mạn nhìn thấy, khẽ cười, cũng không nói gì. Tống Nhĩ nhìn không thấy, nhưng nàng cảm nhận được. Lục Mạn như đang nói, trò trẻ con.
Trái tim nàng chùng xuống, đang định mở miệng.
Thì đến tầng tám.
Bùi Tễ mở cửa, đỡ Tống Nhĩ đi vào, sau đó quay đầu lại nói với Lục Mạn: "Sách phải đi tìm, cậu ngồi bên ngoài đợi một lúc."
Bộ sách này được mua cách đây khá lâu khi Bùi Tễ đi dạo hiệu sách cùng Lục Mạn. Giá sách của cô luôn được cập nhật, sách đã đọc hoặc không thích sẽ được xếp bỏ vào trong hộp.
Đồ đạc của Bùi Tễ ngăn nắp có trật tự, cô biết mình đặt ở đâu, nhưng bị mấy cuốn sách dày nặng đè phía dưới, muốn lấy ra phải tốn chút sức lực.
Lục Mạn cười nói: "Được, cậu đi đi."
Bùi Tễ không rời đi ngay, mà đỡ Tống Nhĩ đến bên cạnh ghế sô pha, mới đi thư phòng.
Cô rời đi, hai người ở lại trong phòng khách đều không lên tiếng. Lục Mạn thậm chí không tính đi vào ngồi, trực tiếp đứng ở cửa.
Trong thư phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng động nhỏ, Tống Nhĩ đột nhiên nói: "Nghe nói Lục tiểu thư biết Bùi Tễ hơn mười năm." Ngữ khí nàng rất bình thản, cũng rất tùy ý, hoàn tác khác với lúc Bùi Tễ ở đây.
Lục Mạn nhìn cây đàn ghi ta dựa vào chân ghế, rồi chuyển mắt nhìn đường nét khuôn mặt Tống Nhĩ lộ ra ngoài lớp khẩu trang.
Tống Nhĩ không nghe thấy cô trả lời, liền cười tủm tỉm, nói: "Nhân sinh có thể có mấy lần mười năm?"
Lục Mạn nghe giọng nàng, xác định nàng là Tống Nhĩ.
Cô không cười mà chỉ thở dài, gật đầu nói: "Đúng vậy, nhân sinh có thể có mấy lần mười năm. Tống tiểu thư thông minh hơn tôi, cũng nhanh hơn tôi. Mười năm của tôi không bằng cô ngắn ngủi vài tuần, hoặc vài tháng."
Cô không biết Bùi Tễ gặp Tống Nhĩ khi nào, nhưng cô và Bùi Tễ - con người sống như tăng sĩ ẩn dật trong núi sâu rừng già, là khác nhau. Cô xem phim, xem truyền hình, xem tống nghệ, tất nhiên biết Tống Nhĩ là ai. Giọng Tống Nhĩ rất dễ nhận ra, đường nét khuôn mặt lộ bên ngoài cũng khiến người cảm thấy quen thuộc. Đàn ghi ta chứng tỏ người này hiểu âm nhạc, danh tính vừa lúc phù hợp với ca sĩ Tống Nhĩ.
Tống Nhĩ mất tích hơn bốn tháng, đã gần năm tháng. Lục Mạn đoán hai người sẽ không quen biết nhau lâu hơn đoạn thời gian này.
Khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, lại đáng giá hơn mười năm của Lục Mạn. Lục Mạn không muốn thừa nhận, nhưng đành phải thừa nhận. Bùi Tễ đối với Tống Nhĩ, cùng đối với bất kỳ một người nào khác, không giống nhau.
Tống Nhĩ không ngạc nhiên vì cô ta nhận ra nàng, cũng không cho rằng Lục Mạn đang ở thế yếu. Nàng lẳng lặng lắng nghe, chờ Lục Mạn nói tiếp.
Quả nhiên, Lục Mạn hỏi lại nàng: "Cô thông minh hơn tôi, cũng nhanh hơn tôi, chỉ là, vì sao cô không tự tin?"
Câu nói này khiến bàn tay Tống Nhĩ đang đặt trên đùi lập tức siết chặt lại. Tim nàng như bị ngâm trong nước đá, nghẹt thở lại lạnh lẽo.
Tiếng bước chân bên trái từ xa đến gần. Tống Nhĩ quay đầu nhìn sang, nhưng gì cũng nhìn không thấy.
Nàng chỉ có thể nghe.
"Cho cậu." Bùi Tễ nói.
Sau đó là tiếng sách được truyền qua, cùng với tiếng cười của Lục Mạn: "Vẫn còn mới như vậy, cậu chưa đọc sao?"
"Đọc." Bùi Tễ trả lời ngắn gọn.
Tiếp theo là tiếng trang sách được lật nhanh. Lục Mạn nói tiếp: "À, xác thật đã đọc." Là cô đang lật sách, có lẽ nhìn thấy những ghi chú bên trong.
Tống Nhĩ ngồi cách hai người nửa phòng khách. Nàng nhìn không thấy, nên không biết biểu cảm Bùi Tễ thế nào khi nói chuyện với Lục Mạn, cũng không biết Bùi Tễ có nhìn nàng không. Nếu nhìn thì ánh mắt chị như thế nào, nếu không nhìn, vậy ánh mắt chị vẫn luôn hướng về phía Lục Mạn sao?
Tống Nhĩ biết mình phải nói gì đó. Nàng rất giỏi xã giao, nàng từng giao tiếp với đủ mọi loại người, nàng biết cách cư xử phù hợp để thể hiện mình, chứ không phải cô gái ngây ngô chỉ biết nhõng nhẽo giương nanh múa vuốt. Nhưng mà nàng như bị hút cạn tinh lực, không tài nào cất nên lời.
"Bùi Tễ, mấy cuốn này nặng quá. Tôi đi xe cậu tới, cậu có thể chở tôi đến ngã tư ngoài tiểu khu được không, nơi đó dễ bắt xe." Lục Mạn lại nói.
Tim Tống Nhĩ thắt lại, ngay sau đó, nàng nghe thấy