Một tháng qua, đây là đêm đầu tiên Tống Nhĩ và Bùi Tễ mỗi người một nơi. Nỗi khát khao của nàng lan tràn không kiểm soát, nhè nhẹ quấn từng sợi chỉ vấn vương quanh tim nàng, vấn vương làm ngón tay cầm điện thoại của nàng đau nhói.
"Giáo thụ." Nàng nhẹ nhàng gọi cô, nhắm mắt lại. Nàng muốn cảm nhận giáo thụ bằng da bằng thịt, khao khát ở bên giáo thụ, khao khát ngủ bên giáo thụ, khao khát vươn tay ra là ôm được đến giáo thụ.
Bùi Tễ cảm nhận được thanh âm, ngữ điệu và nhịp thở của nàng, dường như khác với mọi khi. Thấp hơn, trầm hơn, khiến không khí ở cô nơi đây tựa như lắng đọng lại.
Bùi Tễ hơi hoảng, cô tận lực bình tĩnh: "Ừ."
Tống Nhĩ im lặng, chỉ còn tiếng hít ra thở vào của nàng. Tiếng thở không nặng nề, là tần suất bình thường. Chính là đêm đã khuya, không còn âm thanh nào khác, tiếng thở khẽ được phóng đại gấp ngàn lần, rõ ràng.
Sự hoảng loạn dần xâm lấn cơ thể Bùi Tễ. Cô phát hiện nhịp tim cô không bình thường, nhanh hơn một chút. Cô hy vọng Tống Nhĩ nhanh nhanh nói chuyện, tới phá vỡ sự im lặng này, nhưng Tống Nhĩ nghe không được tiếng lòng cô.
Cảm xúc này, thật lạ. Bùi Tễ đặt tay xuống giường, bất an nắm lấy chăn. Cô thấy ngỡ ngàng, không biết phải làm sao.
"Bùi Tễ." Tống Nhĩ đột nhiên gọi tên cô.
Bùi Tễ giật mình cắn môi dưới. Cắn quá mạnh, có điểm đau. Cô bình tĩnh lại, mới đáp: "Ừ."
Nhịp tim ngày càng bất thường.
Tống Nhĩ có phần bất lực trước phản ứng lạnh nhạt của cô, nhưng nàng vẫn thực ôn nhu mà dạy giáo thụ: "Đây là nhớ, chị có thể hiểu được không?"
Bằng cách gọi tên người đó, là có thể lấp đầy trái tim, trái tim có nơi để thuộc về, chính là nhớ nhung.
Bùi Tễ không lên tiếng.
Tống Nhĩ đợi một hồi, không khỏi nở nụ cười, có điểm bất lực. Làm sao giáo thụ có thể hiểu được, muốn dạy cho người máy AI cảm xúc của con người, phải cần rất nhiều kiên nhẫn.
Nàng đang định nói, Bùi Tễ đã mở miệng trước: "Tống Nhĩ."
Cô gọi tên nàng, với một giọng điệu quạnh quẽ gần như lãnh đạm, nhưng lại khiến cả người Tống Nhĩ ngây ngẩn.
Ngừng một chút, Bùi Tễ lại nói: "Tiểu miêu."
Mặt Tống Nhĩ lập tức nổ tung, đỏ ửng như sắc trời hoàng hôn. Nàng đưa tay lên che mắt theo bản năng, khóe môi cong lên như trăng non. Nhưng rồi quá thẹn thùng, nàng mạnh miệng phản bác: "Chị gọi ai là tiểu miêu?"
Bùi Tễ hoang mang trước câu hỏi của nàng, trả lời: "Em."
"Không phải em." Tống Nhĩ nghĩ một đằng nói một nẻo mà sửa đúng, "Không được gọi em là tiểu miêu."
Bùi Tễ lờ đi.
Tống Nhĩ không nghe được giọng cô, nghi ngờ chị không chịu nghe lời, đỏ mặt, nghiêm túc hỏi: "Có nghe hay không?"
Bùi Tễ vẫn không muốn nghe. Cô có học lực loại giỏi, cô không nghĩ mình thực hành sai. Tống Nhĩ khi giải thích nhớ là gì, dùng hai cách xưng hô cô. Thế thì tương tự như vậy, cô cũng nên dùng hai cách khác nhau để xưng hô Tống Nhĩ.
Tống Nhĩ đành phải giả bộ miễn cưỡng nhận lấy biệt hiệu này, đỏ ửng trên mặt lan đến tận mang tai, trấn định nói: "Vậy được rồi, tiểu miêu thì tiểu miêu."
Hình như có vẻ rất miễn cưỡng. Bùi Tễ nghĩ, có lẽ Tống Nhĩ không thích cô gọi nàng như thế, có lẽ nàng càng thích làm Tống lão sư.
Bùi Tễ hụt hẫng, nhưng cô không muốn nói, vì đã quá muộn, 3 giờ 17 phút, không nên tiếp tục thức.
"Ngủ." Cô nhắc nhở Tống Nhĩ.
Tống Nhĩ nói: "Được."
Bùi Tễ liền chờ nàng chúc ngủ ngon.
Căn phòng tối đen như mực. Bùi Tễ đã nhắm mắt, chỉ cần Tống Nhĩ chúc ngủ ngon xong, cô liền có thể tiến vào trạng thái ngủ say. Thế nhưng Tống Nhĩ không nói ngủ ngon, nàng nhẹ nhàng gọi cô: "Giáo thụ."
Bùi Tễ lại mở mắt, chờ nàng nói.
Tống Nhĩ ở bên tai cô ôn nhu yêu cầu: "Chị lại gọi em một tiếng, gọi em là tiểu miêu, được không."
"Tiểu miêu." Bùi Tễ phản ứng chính xác như người máy nhận được mệnh lệnh.
Tống Nhĩ mười phần vui vẻ: "Ngủ ngon giáo thụ."
"Ngủ ngon." Bùi Tễ cúp máy.
Đêm hoàn toàn yên tĩnh. Bùi Tễ cuối cùng đã có thể ngủ. Cô ngủ rất ngon, hôm sau tỉnh lại vào thời gian bình thường thức giấc. Tỉnh dậy mà không đau đầu, có một giấc ngủ tuy ngắn nhưng đạt chất lượng cao.
Cô rời giường, rửa mặt, ra cửa, đến viện nghiên cứu, nhìn thấy mèo con nhiệt tình nghênh đón cô, Bùi Tễ mới chậm chạp nhận ra. Tống Nhĩ thích cái tên tiểu miêu.
Gần trưa, Tống Nhĩ có Tống Giác Minh và Hạ Thanh làm bạn đi đến bệnh viện.
Đó là một bệnh viện tư nhân. Tống Giác Minh có ít cổ phần ở đây, mượn dùng rất thuận tiện.
Các bác sĩ đã tới đông đủ. Những bác sĩ này được Tống Giác Minh từ khắp nơi trên thế giới tìm đến, nổi tiếng gần xa, lý lịch hoàn hảo, kinh nghiệm dày dặn.
Tống Nhĩ thực hiện kiểm tra rất nhiều lần, đã quen thuộc với quy trình. Hạ Thanh ở bên nàng toàn bộ quá trình, hồi hộp như bà đang khám bệnh. Tống Nhĩ đã biết kết quả ra sao, nhưng nàng vẫn phối hợp, còn an ủi Hạ Thanh.
Các bác sĩ tiến hành hội chẩn. Buổi chiều, họ đưa ra kết luận, muốn phục hồi thị lực thì phải mổ, hơn nữa phải mổ càng sớm càng tốt, nhưng tỉ lệ thành công rất thấp. Bác sĩ đưa ra cao nhất là 60%, đề nghị bệnh nhân suy nghĩ thận trọng.
Tống Giác Minh kinh ngạc. Ông nhớ hôm qua Tống Nhĩ nói, vì thế hỏi bọn họ, bác sĩ Lý Thắng Bách cho rằng tỷ lệ thành công là 65%.
Một số bác sĩ nhìn nhau, cuối cùng một trong số họ bước ra, nói bằng tiếng Anh: "Nếu Tống tiên sinh đã liên hệ được với đội của bác sĩ Lý để tiến hành phẫu thuật cho Tống tiểu thư, chúng tôi cũng không cần ở lại đây nữa."
Anh ta nói xong, không ai phản đối.
Tống Giác Minh hôm qua vẫn nghĩ ông có thể tìm bác sĩ giỏi nhất, dùng thiết bị xịn nhất. Ông không tin y học hiện đại tiên tiến như vậy chữa không khỏi mắt cho con gái ông. Hôm nay, ông bị dội đầy một gáo nước lạnh.
Ông quay lại nhìn Tống Nhĩ, mấp máy môi, nhưng chưa cất ra lời, Hạ Thanh đã mở miệng trước: "Bác sĩ Lý ở đâu?"
Cha mẹ đã hiểu tình hình. Họ tận mắt thấy nhiều bác sĩ bất lực không biện pháp. Tống Nhĩ nhẹ nhõm, không cần nàng chính miệng nói rõ sự tình, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng rồi ngột ngạt nặng trĩu lại ngay lập tức đè nặng trái tim nàng.
Tống Giác Minh chưa từ bỏ. Ông tiếp tục đi tìm bác sĩ, cầm sổ khám bệnh của Tống Nhĩ, thông qua đủ các mối quan hệ, hỏi những bác sĩ giỏi nhất.
Tống Nhĩ không ngăn cản. Nàng biết, so với hoảng hốt chạy bừa, thúc thủ vô sách ngồi chờ chết, mới lệnh người tuyệt vọng.
Nàng đang ngồi trên hiên nhà, nghĩ lại một ngày nữa đã trôi qua. Còn lại tám ngày.
Tám ngày sau, nàng phải đưa ra quyết định cuối cùng. Nếu không phẫu thuật, nàng mất đi cơ hội trở lại bình thường.
Sau lưng có người bước ra, Tống Nhĩ ngồi dậy khỏi ghế nằm. Một cái cốc chạm vào mu bàn tay nàng,