Cả hai nằm trên cùng một chiếc giường, gối hai chiếc gối kề sát bên nhau, đắp cùng một cái chăn.
Bùi Tễ nói: "Được." Lo mình nói chưa đủ rõ, bổ sung, "Tôi cùng em trao đổi, công bằng."
Cô đã đồng ý rồi.
Tống Nhĩ nhịn không được cong môi lên, có chút suиɠ sướиɠ sau khi lợi dụng được trái tim mềm yếu của giáo thụ.
Nhưng suиɠ sướиɠ chỉ kéo dài vài giây, vì kế tiếp, nàng phải kể cho giáo thụ về giai đoạn mà nàng không bao giờ muốn nhắc tới cũng như nhớ lại.
"Thực ra, lúc mới tỉnh lại, nhận ra mình không nhìn được, em không tức giận, cũng không phẫn nộ." Tống Nhĩ cố gắng làm giọng điệu mình nhẹ nhàng nhất có thể, "Bác sĩ nói, có khối máu tụ trong não, diện tích rất lớn, đè lên dây thần kinh thị giác nên mới không nhìn thấy, tương lai có hy vọng lấy lại thị lực, nhưng cũng có thể mãi mãi không lấy lại được."
Bùi Tễ chăm chú lắng nghe, không biết tại sao, trong đầu cô tưởng tượng ra cảnh tượng khi đó. Trong một phòng bệnh, nơi nơi toàn một màu trắng, tường trắng, giường trắng, áo blouse trắng, và bộ quần áo bệnh nhân màu trắng Tống Nhĩ khoác trên người.
Nàng nằm trên giường, nghe bác sĩ đưa ra chẩn đoán tàn nhẫn cho nàng.
Bùi Tễ không tưởng tượng nổi nữa, bởi một câu hỏi ngoi lên trong đầu cô. Khi nghe bác sĩ chẩn bệnh, Tống Nhĩ khóc sao?
Cô vô pháp trả lời. Khi câu hỏi này xuất hiện, Bùi Tễ cảm thấy tim mình rất khó chịu, như bị một cây kim chọc thủng, rất đau.
"Con người mà, luôn muốn thử vận may." Tống Nhĩ vẫn nói thật nhẹ nhàng, "Suy nghĩ của em lúc đó rất buồn cười. Em nghĩ, mắt mình từ nhỏ đến giờ luôn khỏe mạnh, luôn thấy núi thấy biển thấy người thấy nhà cao tầng, sao có thể mất đi ánh sáng ở tuổi 23. Không thể nào. Mình nhất định sẽ khỏi bệnh, nhất định là bác sĩ chẩn bệnh sai, sau này mình nhất định còn có thể nhìn thấy. Ý nghĩ này vừa hiện lên, trong đầu em lập tức có âm thanh phản bác. Đừng nghĩ như vậy, đừng coi đó là điều hiển nhiên. Nói trước bước không qua, lỡ như không thể may mắn như vậy thì sao."
Bùi Tễ không thể hiểu được những mâu thuẫn giằng co qua lại trong nội tâm nàng, nhưng cô có thể hiểu được nàng khi đó đang hoang mang lo lắng không yên. Tống Nhĩ chắc rất sợ.
"Dù sao, cũng không phải khổ đại cừu thâm." Tống Nhĩ cười mỉm.
"Chiều hôm sau, em còn hỏi hộ lý chăm sóc em xem mắt của em có khó coi không? Vì em nhớ nhiều diễn viên đóng vai mù trên TV trong mắt thường có máu tụ, hoặc là tròng mắt đục ngầu, nói chung là xấu. Tuy vậy hộ lý của em tốt bụng, chị ấy nói, đôi mắt Tống tiểu thư vẫn rất đẹp, an ủi em rất nhiều."
"Không phải tốt bụng." Bùi Tễ muốn làm người biết lắng nghe, không cắt ngang lời nàng, nhưng cô không nhịn được, "Đôi mắt của em rất sạch sẽ, giống như hổ phách, phi thường đẹp."
Tống Nhĩ bị chen ngang, không sinh khí, nàng quay mặt về phía Bùi Tễ, muốn cho cô có thể nhìn đến mắt nàng, hỏi: "Vậy chị có thích không?"
Đôi mắt không thần thái, như một hồ nước trong vắt không gợn sóng, sạch sẽ tinh khiết. Bùi Tễ nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Tống Nhĩ, nàng bị cô làm kinh sợ, trong đôi mắt vô thần tràn đầy hoảng loạn, cho đến khi cô nói mình là Bùi Tễ, nàng mới bình tĩnh lại.
"Thích." Bùi Tễ thật thà trả lời, thích đôi mắt dù không có thần thái mà vẫn xinh đẹp.
Tống Nhĩ nghe cô nói thích, vô cùng mãn nguyện. Nàng không khắc chế được mà dịch dần về phía Bùi Tễ, cho đến khi vai hai người sát vào nhau.
Bùi Tễ không trốn tránh, cũng không nói không muốn.
Tống Nhĩ coi như cô cũng thích.
"Nhưng mà, sau đó thì không mấy vui vẻ." Tống Nhĩ trở lại chủ đề, "Đáng ra phải càng ngày càng quen, nhưng em lại càng ngày càng sợ. Như là có bàn tay đẩy em đi chấp nhận sự thật em đã mù. Ngày đầu tiên em mờ mịt, ngày thứ hai em còn nói đùa với mọi người, ngày thứ ba nỗi sợ đã không còn có thể dùng giả bộ như không có việc gì tới để che giấu."
"Đến ngày thứ tư, bác sĩ nói, diện tích huyết khối lớn ngoài dự đoán của bọn họ, tình hình rất nghiêm trọng. Em thở không nổi. Mù rất đáng sợ, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đi không dám bước, bởi vì không biết đằng trước có cái gì; ăn cơm cần người cho ăn; tắm rửa cũng không thể tự làm, vì sẽ trượt chân, vì không biết vòi nước nằm ở đâu; còn thường làm đổ đồ vật, khiến người khác phải vén tay áo đi thu dọn tàn cục, dần dà em không dám vươn tay ra. Chỉ mới vài ngày, em đã bức mình vào một góc, cảm thấy sự tồn tại của em thật thừa thãi."
Bùi Tễ nhớ lại, khi cô đi đón Tống Nhĩ, nàng đã thích ứng xong, đã có thể tự nhiên đi lại, có thể cầm cốc, còn có thể tự mình sắp xếp hành lý. Rốt cuộc nàng đã phải trải qua những gì.
"Đáng sợ nhất là vào ban đêm. Em không ngủ được. Em nghe thấy tiếng chân thỉnh thoảng vang lên ngoài hành lang, tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, tiếng kim giờ và kim phút tích tắc trên đầu giường, tiếng hộ lý trở mình, tất cả âm thanh đều rất rõ ràng, còn có vô vàn những âm thanh khác. Chỉ một tiếng động nhỏ đã làm em sợ hãi. Em luôn lo cửa phòng bệnh đột ngột bị mở ra, lo có người đứng cạnh giường nhìn em, lo bất cứ lúc nào có người đến hại em."
Người bình thường nếu sợ hãi, mạnh dạn mở mắt đi xác định là được. Nhưng Tống Nhĩ không thể. Nàng không nhìn thấy, không cách nào đi xác định. Lúc đầu nàng có thể nhờ người khác giúp đỡ, nhưng khi khả năng hồi phục thị lực ngày một nhỏ, nàng ngày một nhận rõ sự thật, nàng liền càng không muốn mở miệng xin giúp đỡ từ người khác.
Bùi Tễ hiểu rõ những cảm giác này, không phải vì cô đã học tâm lý học, mà do cô thực sự từng có trải nghiệm tương tự.
Thật kỳ lạ, thứ bản thân càng sợ hãi, sẽ càng tự mình kìm lại, không dám nói với người khác.
"Tình huống ngày càng tồi tệ. Lần nào bác sĩ tới cũng mang theo tin dữ. Sau một vài lần, họ bắt đầu khuyên em chấp nhận sự thật, không tiếp tục điều trị. Cảm giác như không còn hy vọng gì cả. Mấu chốt là em không biết em đã làm gì sai, tại sao phải chịu trừng phạt thế này. Nháy mắt đã không cho em nhìn thấy ánh sáng, biến em thành người mù."
Tống Nhĩ không còn duy trì ngữ điệu nhẹ nhàng được nữa. Nàng dường như quay trở lại trạng thái khi đó.
"Em không dám nghĩ đến việc những người mù muốn sống như thế nào, nhưng lại không thể không nghĩ về nó, nghĩ kiểu gì cũng đều là tuyệt vọng. Em trầm cảm một khoảng thời gian. Không muốn nghe âm thanh, không muốn nói chuyện với mọi người. Em vừa tuyệt vọng, vừa phải thuyết phục chính mình, mù thì mù, luôn có cách tìm được lối thoát."
"Nghĩ vậy, liền cảm thấy cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng rồi giây tiếp theo, rất nhiều tuyệt vọng lại kéo đến, dàn trận bao vây không chịu buông tha em. Em thử đi thích ứng. Em học cách đi đường. Bạn em dọn phòng bệnh trống trơn, để em tập đi. Chưa đến hai ngày, em đã bắt đầu quen. Cầm gậy dẫn đường, đi vài bước, đụng phải tường, rẽ hướng khác, lại đi, lại rẽ, có vẻ rất đơn giản. Xung quanh rất nhiều người đang xem, họ đều vui mừng vỗ tay, động viên em, nói Tiểu Nhĩ giỏi quá."
"Nhưng em không vui chút nào. Em không muốn cảnh tượng như vậy bị người ta nhìn thấy, rất mất mặt. Có hôm hộ lý có việc rời đi, ra ngoài đóng cửa lại. Cửa rầm một tiếng khép lại, gõ vào màng nhĩ em."
"Lúc ấy có một giọng nói vang lên, nói, đi ra ngoài xem, đã bao lâu cô không ra ngoài, cứ mãi buồn bã như vậy không thấy khó chịu sao? Hơn nữa bây giờ cô đã đi lại rất tốt, đừng sợ, cô vẫn có thể sống như người bình thường. Em bị mê hoặc. Em từ từ đi ra, chạm tới cánh cửa, chạm tới tay nắm cửa. Em thu hết can đảm, mở cửa ra."
"Không khí bên ngoài thật xa lạ. Có người đang nói chuyện, xa gần đều có, nghe không rõ họ nói gì. Có tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, tiếng bước chân, rất rất nhiều. Em đi ra ngoài, chỉ mở một cánh cửa, mà như bước vào một thế giới khác."
"Em thấy sợ hãi, nhưng vẫn đi ra. Không biết do cái gì thúc đẩy, khả năng là cảm thấy dù khiếm thị nhưng vẫn có thể sinh hoạt như bình thường đi, hơn nữa đi đường em học được rất nhanh. Nhưng mà đi chưa được hai bước, em ngã. Hình như là giẫm phải thứ gì đó, em bị vấp. Ngã rất đau, đầu gối và bàn tay đều xây xước, nhưng đây vẫn chưa phải tệ nhất."
"Tệ nhất chính là, em bị ngã trên mặt đất, rất nhiều người xúm lại đây. Bọn họ ồn lắm, nói, chỗ này có người té ngã, bác sĩ đâu, tìm bác sĩ tới đây. A! Là người mù, đúng đúng là người mù, có ai đó