Tống Nhĩ gảy đàn sáng tác ca khúc mới, nghĩ đến sau này sẽ ít có cơ hội lên sân khấu biểu diễn, nàng tưởng nếu có thể khôi phục thị lực thì tốt rồi.
Ngoài sân bay bất ngờ gặp được fans, Tống Nhĩ ký tên cho bọn họ, tưởng có lẽ đây là lần cuối nàng ký tặng fans hâm mộ. Nàng không cam tâm, tưởng nếu có thể khôi phục thị lực thì tốt rồi. Có thể khôi phục thị lực, giá trị thương mại của nàng không lao dốc, nàng có thể tiếp tục sáng tác, tiếp tục biểu diễn, sẽ không phụ sự ủng hộ và yêu mến của những con người đáng yêu này.
Ba biết rõ là hy vọng mỏng manh mà vẫn không ngừng tìm kiếm bác sĩ, mẹ rõ ràng đau khổ thương tâm nhưng lại chiếu cố cảm xúc của nàng, chỉ nói những chuyện nhẹ nhàng. Tống Nhĩ tự trách bản thân bất lực, cảm thấy rất xin lỗi ba mẹ, cũng tưởng nếu có thể khôi phục thị lực, ba mẹ sẽ không cần chịu sự dày vò này.
Giáo thụ bị Bùi Dụ An đưa đi, Tống Nhĩ sốt ruột lo lắng, lòng nóng như lửa đốt. Nàng đã hơn một lần tưởng, nếu nàng nhìn thấy, nàng liền lập tức đến quán cà phê mang giáo thụ đi ra. Nhưng nàng không nhìn thấy. Nếu nàng thật sự đi, có lẽ không chỉ không giúp được giáo thụ, còn gây thêm phiền toái.
Còn có vô số lần nàng suy sụp, lo lắng, bi thương, sợ hãi, do dự, hối hận, lưu luyến. Một số thứ trước kia thấy chỉ là bình thường, giờ vì không cách nào có được mà trở nên trân quý. Biết bao lần nàng muốn được nhìn người nàng yêu thương, dẫu chỉ là bóng lưng người rời đi.
Ngày qua ngày nàng chịu đủ loại dày vò, nhưng chừng đó vẫn không đủ khiến nàng đưa ra quyết định.
Tống Nhĩ không ngờ chính ngay lúc này, ở khi nàng hạnh phúc ngây ngất, khát vọng khôi phục thị lực như dòng suối nguồn phá tan bùn đất, chợt tiết mà ra.
Bùi Tễ nhìn nàng, nói: "Ngày mai tôi sẽ liên hệ giáo sư Lý."
Mấy hôm trước, khi nàng nói không làm phẫu thuật, cô còn bảo nàng suy xét lại, nhưng hôm nay thì rất dứt khoát.
Tống Nhĩ tiến về phía cô thêm nửa bước. Hai người nắm tay, cánh tay cũng nhè nhẹ sát vào nhau. Tống Nhĩ không biết vẻ mặt Bùi Tễ giờ như thế nào, nhưng nàng cảm thấy hiện giờ hai người nhất định rất thân mật.
"Ngay từ đầu chị đã muốn em làm giải phẫu sao?" Nàng hỏi.
Bùi Tễ lắc đầu.
Đương nhiên Tống Nhĩ không thấy được. Nàng lắc nhẹ cánh tay Bùi Tễ, làm nũng: "Trả lời em được không."
Đối với Bùi Tễ, hành vi này tuy quá mức thân cận, nhưng cô lại không hề phản cảm. Nhìn Tống Nhĩ, cô đưa tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào khóe môi nàng.
Chạm chỉ trong tích tắc, cơ hồ chạm được là rời đi ngay.
Tống Nhĩ khắc chế không sờ lên môi mình, cố ý nghiêm mặt: "Chị không trả lời mà còn chạm vào em."
"Tôi trả lời." Bùi Tễ bên cạnh nàng nhẹ giọng nói, "Khóe môi em cong lên, em đang cười."
Cô nói vậy Tống Nhĩ mới nhớ tới, khi nàng quyết định không phẫu thuật, là khóc nói với giáo thụ. Nàng tức khắc xấu hổ, cúi đầu hỏi: "Vậy chị hy vọng em làm phẫu thuật sao?"
Bùi Tễ không hy vọng. Vừa rồi, khi Tống Nhĩ nói nàng chấp nhận phẫu thuật, Bùi Tễ cảm thấy tim mình đột nhiên thắt lại, đau nhói. Cô chỉ muốn có thể thường xuyên thấy Tống Nhĩ, tưởng cùng nàng trải qua sinh hoạt cố định nhất thành nhất biến. Cô không để bụng việc nàng có thể nhìn thấy hay không.
Nếu tiến hành phẫu thuật, nàng sẽ phải đối mặt với 35% khả năng tử vong.
Tống Nhĩ đã quen tần suất nói chuyện chậm chạp của Bùi Tễ. Nàng không lên tiếng, cũng không thúc giục, chỉ chờ đợi.
Nàng đợi một hồi lâu, mới nghe thấy Bùi Tễ nói: “Hy vọng.”
Tống Nhĩ bật cười, vui vẻ sau khi nhận được ủng hộ.
Bùi Tễ không cười. Cô không hy vọng Tống Nhĩ phẫu thuật, nhưng vẫn nói dối. Bởi vì khóe môi Tống Nhĩ cong lên, khi nàng đưa ra quyết định, là cao hứng.
Cô phải tôn trọng sự lựa chọn của Tống Nhĩ.
Đây là một đêm viên mãn.
Bùi Tễ học được nhớ là gì, khi cô rất muốn nhìn thấy Tống Nhĩ, nàng xuyên qua nửa thành phố, suốt đêm chạy tới trước mặt cô.
Bùi Tễ phát hiện ngay cả khi ở bên Tống Nhĩ, nỗi nhớ cô dành cho nàng sẽ không biến mất.
Bùi Tễ cũng phát hiện, khi Tống Nhĩ tới gần cô, cô không hề bài xích.
Cô học được thật nhiều kiến thức mới.
Nhưng mà khi nằm xuống giường, Bùi Tễ bắt đầu không ngủ được.
Mỗi ngày sau đó, Bùi Tễ đều rất khó đi vào giấc ngủ. Dù đã thiếp đi, cũng chỉ là những giấc ngủ chập chờn, dù căn phòng trống trải không một tiếng động, cô vẫn sẽ tự mình tỉnh giấc, sau đó đối mặt với màn đêm tĩnh lặng, mở to mắt suốt đêm.
Tống Nhĩ đôi khi sẽ qua đêm trong nhà Bùi Tễ, đôi khi sẽ ở với ba mẹ, nhưng cố gắng bảm đảm Bùi Tễ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng.
Mỗi lần Bùi Tễ thấy được nàng đều rất vui, nhưng cô vẫn như cũ không thể diễn tả thành lời.
Chứng mất ngủ của cô ngày một nghiêm trọng. Cô thường nửa đêm ôm điện thoại, muốn nói chuyện với Tống Nhĩ, rồi lại sợ quấy rầy nàng, đành phải kiềm chế. Cô còn thường xuyên đột nhiên không thở nổi, sợ hãi cùng hoảng hốt đè nặng trái tim.
Nhưng này đó, cô đều không nói cho Tống Nhĩ.
Tống Giác Minh thu xếp một bệnh viện tư nhân, Bùi Tễ trao đổi với Lý Thắng Bách về địa điểm phẫu thuật.
Một ngày trước giải phẫu, Tống Nhĩ nhập viện.
Bệnh viện sạch sẽ trang nhã, phòng bệnh Tống Nhĩ ở là phòng VIP. Cửa sổ mở ra, có gió lùa vào. Bùi Tễ đến đây sau tan tầm, Tống Nhĩ đang quay video. Phòng làm việc dù đăng Weibo nhưng không xoa dịu được fans hâm mộ, Tống Nhĩ quyết định quay một video để fans biết rằng nàng vẫn ổn.
“…… Mình lấy được một ít dũng khí, tin rằng chẳng bao lâu là có thể quay về với các bạn.” Tống Nhĩ mặc quần áo bệnh nhân, nói xong câu này trước máy quay, và đoạn video kết thúc.
Nhiếp ảnh gia và mấy nhân viên chào Tống Nhĩ một tiếng rồi rời đi. Bùi Tễ ngồi xuống mép giường.
Cô vừa đến gần, Tống Nhĩ liền biết đó là cô, cười nói: “Chị tan tầm rồi sao.”
Bùi Tễ đáp: “Ừ.”
Tống Nhĩ vươn tay, Bùi Tễ đặt tay mình lên lòng bàn tay nàng, để nàng nắm. Tống Nhĩ thực thích cảm giác chạm vào Bùi Tễ. Nàng nắm tay cô, nói: “Đêm nay ở lại với em nha. Em đuổi ba mẹ em đi rồi.”
Bùi Tễ đáp ứng: “Được.”
Phòng bệnh có trang bị riêng giường cho người khán hộ. Bùi Tễ nằm trên giường nhỏ, cách Tống Nhĩ chừng 3 mét xa.
Phẫu thuật dự kiến tiến hành vào 1 giờ chiều mai. Trước phẫu thuật cần một thể trạng tốt, ngủ đủ giấc là điều cần thiết.
Nhưng những lúc thế này, đi vào giấc ngủ quả là chuyện khó khăn.
Trong phòng bật trản đèn nhỏ, không quá sáng nhưng vừa đủ nhìn, không ảnh hưởng đến giấc ngủ. Bùi Tễ nằm trên giường khán hộ, nhắm mắt lại.
“Giáo thụ.” Tống Nhĩ trong bóng đêm gọi cô.
Bùi Tễ mở bừng mắt, nhìn Tống Nhĩ đang nằm trên chiếc giường đằng xa: “Tôi ở đây.”
Tống Nhĩ có vẻ rất bình tĩnh: “Chị lên giường em ngủ được không?”
Bùi Tễ không nói được, cũng không nói không được, mà trực tiếp xốc chăn xuống giường, đi đến bên Tống Nhĩ. Tống Nhĩ vén lên một góc chăn, để Bùi Tễ nằm vào.
Trong chăn là nhiệt độ cùng khí tức trên người Tống Nhĩ. Bùi Tễ vừa nằm xuống, đã cảm thấy như được ấm áp của Tống Nhĩ phủ quanh. Cô có chút không được tự nhiên, nhưng không phản cảm.
Hai người nằm ngửa, cánh tay cùng bả vai áp vào nhau. Chỉ vài phút, nhiệt độ cơ thể cả hai hòa quyện vào nhau. Tống Nhĩ lại thỉnh cầu: “Chị có thể ôm em được không?”
Bùi Tễ quay người sang, mặt đối mặt với Tống Nhĩ, vươn một tay vòng ra sau thân thể nàng, một tay khác từ dưới cổ nàng xuyên qua, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, ôm lấy nàng.
Động