Không biết tại sao, Trác Thiệu Hoa cảm thấy gần đây bản thân anh có chút không bình tĩnh. Cảm xúc giống như mưa xuân vừa tưới qua đám cỏ dại, có chút điên cuồng lan tràn ra mọi hướng.
Ngồi dựa vào bàn làm việc một lúc lâu, anh ngước lên nhấp một ngụm trà, đột nhiên, anh bắt gặp ánh mắt dò xét chưa kịp thu hồi của thư ký, anh nhíu mi, thư kí muốn che giấu nét mặt liền quay sang hướng khác.
Tình huống như vậy, nếu chỉ một lần có thể xem là trùng hợp, nhưng nếu lặp lại lần hai, lần ba, anh sẽ bắt đầu nghi ngờ có điểm nào đó bất thường.
“Tôi bây giờ và trước kia có điểm gì khác nhau sao?” Trác Thiệu Hoa nhẹ nhàng hỏi:
Thư kí không hề sợ hãi, mặt vẫn còn đỏ, “Vẻ mặt của thiếu tướng so với trước kia phong phú hơn, có lúc, không kìm lòng được mà nhắc đến: cái tên nhóc thối kia, haiz!”
Thư kí mang biểu cảm và giọng điệu của Thiệu Hoa thuật lại giống như đúc.
Anh ngạc nhiên tỉnh ngộ, mấu chốt vấn đề đã tìm được rồi, thì ra là do cái tên nhóc thối kia.
Lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của tên nhóc đó, là trong nhật ký của Giai Tịch. Thiệu Hoa không hề cảm thấy đó là một sinh mệnh, mà chỉ là một quả trứng được thụ tinh hoang đường.
Anh không thể nào mang được Giai Tịch từ thế giới bên kia trở lại, chất vấn xem tại sao mà cô có thể làm ra chuyện hoang đường lại không có luân thường đạo lý đến vậy, chuyện duy nhất Thiệu Hoa có thể làm chính là mang tất cả những sự tình này trở thành bí mật mãi mãi giấu kín trong lòng, sau đó tìm được cô gái tên Gia Hàng, lấy quả trứng thụ tinh đó ra.
Trong phòng khám yên tĩnh đã thực hiện việc thụ tinh, trước ánh mắt sắc lạnh như có thê đông cứng mọi vật xung quanh của anh, vị bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật vẫn vô cùng kích động nói với anh: ca phẫu thuật này là ca phẫu thuật hoàn mĩ nhất của tôi từ trước tới giờ, khi t*ng trùng hướng về phía trứng mà bơi đến, bọn nó giống như đã yêu nhau lâu lắm rồi, kết hợp rất nhanh, quá trình cấy ghép thành công, thản nhiên sống trong cơ thể mẹ, cũng không cần tiêm thuốc vào để tránh sẩy thai, tất cả mọi chuyện đều hết sức suôn sẻ.
Anh không thế nào nghe tiếp những lời mà bác sĩ đó nói, khi đã hiểu rõ sự tình thì vô cùng tức giận bỏ đi.
Xe đậu bên ngoài tứ hợp viện, không cần hỏi thăm tin tức, Thiệu Hoa liếc mắt một cái liền thấy được quả trứng đã thụ tinh cùng với người mang thai hộ kia.
Điều Thiệu Hoa không ngờ đến là, quả trứng thụ tinh đã lớn đến như vậy —— anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bụng của Gia Hàng.
Bà chủ nhà đã mua về một con cá quả, chuẩn bị nấu canh cá cho Gia Hàng uống. Cá quả đặc biệt hung hãn, thân nó lại trơn trượt, bà chủ còn chưa động vào nó, nó lại nẫy lên một phát phóng đi thật xa. Bà chủ vội đuổi theo, nhưng làm thế nào cũng không bắt được nó, nhìn thấy con cá nhảy lên thành giếng , bà chủ vội gọi Gia Hàng đến giúp đỡ.
Động tác của Gia Hàng hết sức nhanh nhẹn, giơ chân lên giẫm lấy đuôi cá.”Bà chủ, lúc mẹ tôi làm cá, trước tiên phải dùng dao đập vào đầu cho nó ngất đi.”
Chân cô vẫn đang dẫm lên con cá đang giãy giụa bên dưới , bà chủ cảm thấy có chút sợ hãi, “Ta không cần phải tự mình giết cá, ngoài chợ bán cá họ đều đã làm sẵn cả rồi, thật tốt!”
Gia Hàng nhìn bà chủ, cũng không biết cô đã dùng cách gì để có thể khom lưng xuống được, người bên cạnh nhìn thấy cũng cảm thấy thật khó khăn, cô nắm chặt con cá, rồi lại ném mạnh xuống đất , con cá ngoan ngoãn nằm yên, sùi bọt mép, mắt đảo quanh một vòng.
“Tốt lắm!” Gia Hàng rất đắc ý, “Ôi!” Gia Hàng đột nhiên than một tiếng.
“Làm sao vậy?” Bà chủ khẩn trương hỏi.
Gia Hàng cúi đầu nhìn xuống bụng mình, “Tên nhóc thối nằm ở trong đó đá người.”
Bà chủ là người từng trải nên cất giọng nói: “Nghịch ngợm, hiếu động như vậy chắc chắn là con trai.”
Gia Hàng cười nhẹ, đứa nhỏ là trai hay là gái, đề tài này Gia Hàng hoàn toàn không có hứng thú quan tâm đến.
Tháng bảy ở Kiều Dương, buổi chiều cũng nóng như lò lửa, đứng dưới mấy bóng cây thưa thớt có chút bóng râm, Trác Thiệu Hoa dường như quên cả hô hấp. Quả trứng được thụ tinh kia đã biết đá người, hai chân của Trác Thiệu Hoa giống như có vật gì đó nặng ngàn cân đè lên, đứng cách cổng tứ hợp viện chỉ chừng năm bước chân, nhưng anh lại không thể bước qua đó.
Trước khi lên xe, anh lại nhìn lại lần nữa. Gia Hàng ngồi bên thành giếng lấy hai tay vốc một bụm nước vột lên khuôn mặt được ánh tà dương sưởi ấm, đôi mắt cô thông minh lanh lợi, nụ cười hiện lên trên khóe môi , hình ảnh đó khiến anh cảm thấy như thê ̉ có nhát dao cắt vào lòng anh.
Xe chậm rãi rời khỏi tứ hợp viện, anh đã quên mất mình là vì sao lại đến nơi này .
Cuộc phẫu thuật diễn ra không lâu, Thành Công đã sớm mang tên nhóc đó ra, là một thằng nhóc con, trông rất cao. Khi y tá ôm thằng nhóc từ phòng sinh đi ra, gọi tên của anh cười nói tin vui, nói ngoài bác sĩ, y tá, người đầu tiên ôm đứa nhỏ chính là cha của đứa nhỏ, đem tai đứa nhỏ áp sát vào lòng anh.
Trác thiệu hoa gần như đã cứng đờ khi nhận lấy đứa nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhúm nhỏ xíu hồng hồng , chỉ có một túm tóc nhỏ che trước trán, bắt gặp ánh mắt của Trác Thiệu Hoa, cặp mắt đang nhắm chặt kia chầm chậm mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau?
Oa —– tiếng khóc vang dội làm cho Trác Thiệu Hoa sợ đến toát mồ hôi, anh căng thẳng nhìn về phía thím Đường đang đứng phía sau.
Thím Đường nói: không có việc gì, nhóc con có thể đói bụng rồi.
Anh nói: nhanh lên, cho nó ăn chút gì đi.
Thím Đường cười: không, để đứa bé đói một lúc đã, để những thứ còn tồn lại trong bụng đứa bé khi còn trong bào thai được thải hết ra ngoài hãy cho đứa bé uống sữa.
Không sao đúng không?
Đừng lo, thằng nhóc khỏe mạnh như vậy, có thể chịu đói bảy ngày mà!
Lòng Trác Thiệu Hoa cảm thấy có cảm giác kỳ lạ, như bị ai cào một cái, thật đau lòng, đau lòng vì khuôn mặt cau có của thằng nhóc vì phải chịu đói, đau lòng vì nó chỉ biết khóc ngoài ra không biết làm gì để biểu đạt ý muốn của mình.
Lần đầu tiên, chân thật khẩn thiết, Trác Thiệu Hoa cảm thấy được vật nhỏ xíu này, không phải một quả trứng thụ tinh, đứa nhỏ đang nằm trong lòng anh, với anh chung một nhịp thở, là cốt nhục của anh, là sinh mệnh của anh.
Trác Thiệu Hoa ôm đứa nhỏ trong lòng, nhìn Gia Hàng vừa mới tỉnh dậy sau khi hết thuốc gây mê.
Gia Hàng gọi thằng nhóc là Phàm Phàm, Trác Thiệu Hoa đặt tên đầy đủ là Trác Dật Phàm.
Từ bệnh việc trở lại tứ hợp viện, anh nói với thím Đường buổi tối anh sẽ trông Phàm Phàm.
Miệng thím đường mở rộng đến mức có thể nhét được một quả trứng, “Thiếu tướng Trác, buổi tối phải cho uống sữa, phải thay bỉm, phải. . . . . .”
Trác Thiệu Hoa khoát tay, “Tôi có thể từ từ học.” Anh đã bỏ qua Phàm Phàm sáu tháng, nếu lại xa lánh nó, anh lo lắng Phàm Phàm sẽ xem anh là một người xa lạ mất.
Nửa đêm đầu, Phàm Phàm rất ngoan. Nửa đêm về sáng, mặc dù đã cho uống sữa, đã thay bỉm, cu cậu vẫn khóc mãi không thôi, giống như có bao nhiêu khí lực thì dùng bấy nhiêu, đầu toàn là mồ hôi.
Trác Thiệu Hoa đành phải ôm Phàm Phàm xuống giường đi đi lại lại trong phòng, nhưng chẳng làm được gì.
Tiếng khóc của Phàm Phàm làm cho anh cảm thấy lo lắng, anh khẽ thở dài theo: “Aizz, Gia Hàng. . . . . .” Có Gia Hàng ở đây có phải sẽ tốt hơn không?
Tiếng khóc yếu dần.
Trác Thiệu Hoa sửng sốt, sau đó lại tiếp tục lặp đi lặp lại: Gia Hàng,