Nghĩa trang trắng xóa một vùng, những cây tùng bách xanh biết đều bị tuyết bao phủ.
《Phi thành vật nhiễu 》Lí Hương Sơn khi còn sống đã từng đến quan sát nghĩa trang này, nói: cái gì tất cả mọi người đều chôn chung một chỗ. Lúc còn sống chen chúc nhau, chết đi vẫn người đè lên người.
Nếu không có thủ trưởng dẫn đường, chỉ cần đi ngang mỗi cái mộ bia nhìn qua một lần, hình dáng và quy cách hoàn toàn giống nhau, Gia Hàng thật sự sẽ không tìm được mộ Giai Tịch ở đâu.
Ảnh chụp của Giai Tịch trên bia mộ là một tấm ảnh có góc chụp nghiêng, trên lưng cô mang một cây kẹp vẽ, tóc dài tung bay, quần bó sát, áo sơ mi rộng rãi, sau lưng là nước chảy dập dờn, hoa lau nhẹ nhàng đung đưa, có thể là lúc đi vẽ thực tế. Cảnh vật ở đây rất đẹp, Giai Tịch cười thật sự rất dịu dàng. Gia Hàng nghĩ nếu đổi lại mình, không phải khoa tay múa chân, giống như tư thế đang bay lượn, thì cũng là đưa ngón tay lên, làm điệu bộ chiến thắng, miệng phải ngoác đến tận mang tai.
Đây chính là người và người khác nhau.
Giai Tịch thích yên tĩnh, hiện tại lại ở một nơi náo nhiệt thế này, không biết có quen không?
Gia Hàng đặt bó hoa cúc trắng trên tay xuống, cuối xuống đặt lên mộ bia ba bông. Cô quay đầu lại, Trác Thiệu Hoa ôm Phàm Phàm đứng ở phía sau. Nơi này nằm ở vùng ngoại ô, xe đậu lại thật lâu. Gió có vẻ rất lớn, lại không có chỗ tránh, trời lại có tuyết rơi, Trác Thiệu Hoa sợ Phàm Phàm bị lạnh, đứng che gió cho nó, kéo mũ xuống che lại thật cẩn thận. Phàm Phàm nhìn không thấy bên ngoài, giống con côn trùng bé nhỏ ẩn nấp trong cái áo khoác.
“Để em ôm Phàm Phàm.” Gia Hàng không cẩn thận hít phải ngụm không khí lạnh như băng, cô cảm thấy cả người đều lạnh cóng như mất hết cảm giác. Gia Hàng không nhìn thấy nét mặt của Trác Thiệu Hoa.
Rất kỳ lạ, cô không phải đố kỵ, nhưng cô lại sợ nhìn thấy nét mặt bi thương của thủ trưởng.
Gia Hàng giấu mặt mình sau khuôn mặt của Phàm Phàm, nhìn Phàm Phàm nói: “Phàm Phàm, mẹ Giai Tịch đang ngủ ở đây. Nếu không có cô ấy, Phàm Phàm cũng sẽ không thể trở thành bé cưng của ba mẹ đâu nha!”
Cô phải thừa nhận đây là sự thật. Nếu Giai Tịch không bị bệnh tim tái phát mà qua đời, hiện tại người ôm Phàm Phàm chính là Giai Tịch. Có thể khắng định Giai Tịch yêu thương Phàm Phàm không ít hơn cô, bởi vì Giai Tịch yêu thủ trưởng. Nếu như không có Giai Tịch, chắc là cô đã đi Havard rồi!
Trác Thiệu Hoa phủi phủi lớp tuyết trên mộ bia, lùi về sau mấy bước, anh khom người, nói: “Giai tịch, đã lâu không gặp! Mùa đông ở Bắc Kinh vẫn như trước kia khô hanh, ngày nào cũng bận rộn như vậy. Chỉ có chút khác biệt chính là, trong nhà náo nhiệt hơn những năm trước. Anh và Hàng Hàng đã kết hôn, con của anh và cô ấy là Phàm Phàm đã được một tuổi, nó là một tên vô lại thật sự nghịch ngợm, nhưng mọi người đều cam tâm tình nguyện để nó chọc phá. Anh là người hạnh phúc, Giai Tịch, hy vọng em ở bên kia cũng hạnh phúc. Năm mới vui vẻ!”
Phàm Phàm nghe thấy Trác Thiệu Hoa nhắc tới tên mình, lại cuống cuồng lên, đầu lắc lư càng mạnh. Gia Hàng đành phải đem dây kéo kéo xuống một chút, đôi mắt to đen láy nhìn xung quanh muốn dò xét gì đó, thoáng nhìn thấy bức ảnh trên bia mộ. Ánh mắt dừng lại trên ảnh, không hề chớp mắt, không cười, không nói gì. Cảnh vật xung quanh có chút xa lạ lại nghiêm trang làm Phàm Phàm cảm thấy có chút căng thẳng.
“Phàm Phàm, đến chào mẹ Giai Tịch đi!” Trác Thiệu Hoa ôm Phàm Phàm, lễ nghi vậy là được rồi.
“Mẹ, mẹ!” bây giờ Phàm Phàm gọi mẹ rất trôi chảy, cu cậu quay về sau nhìn Gia Hàng, muốn Gia Hàng ôm. Đây mới là mẹ, ‘người kia’ không phải .
Gia Hàng khoát khoát tay, để Trác Thiệu Hoa và Phàm Phàm đi trước
Trác Thiệu Hoa nhìn cô nói: “Đừng ở lại lâu quá, trời lạnh.”
Gia Hàng gật đầu, nhìn thấy bọn họ đi xuống mấy bậc thang, lúc này mới quay lại.
“Giai Tịch, tôi biết nói điều này thật đạo đức giả, nhưng tôi vẫn muốn nói một tiếng: Cám ơn!”
Cô không muốn nhớ lại chuyện Giai Tịch tìm đến mình chỉ vì mục đích là mang thai hộ. Lúc đó, cô cảm thấy được Giai Tịch đối với cô là thật lòng quan tâm, từ thâm tâm cô cũng là nguyện ý mang thai hộ cho Giai Tịch. Xem Giai Tịch giống như một thiên sứ, có thể đoán trước vận mệnh, biết được cô sẽ cùng thủ trưởng yêu nhau, muốn tác thành. Nhưng trong hoàn cảnh bình thường, không có cách nào gặp được nhau, vì thế mới an bài phương thức đặc biệt như vậy.
Cho nên cô phải nói tiếng cám ơn!
Gia Hàng lại một lần nữa nhìn Giai Tịch, sau đó vẫy tay rời khỏi.
“Chúc hai người hạnh phúc!”
Gia Hàng ngẩn ra, bên tai dường như vừa nghe được một tiếng cười.
Cô quay đầu lại, mộ bia vẫn lặng im đứng đó, Giai Tịch cười dịu dàng. À, thì ra là tiếng gió
Trên đường trở về, Trác Thiệu Hoa lái xe, Gia Hàng và Phàm Phàm ngồi ở phía sau. Trong xe thật ấm áp, cởi bỏ cái áo khoác nặng nề ra, Phàm Phàm hào hứng bò vòng vòng trên đùi Gia Hàng. Gia Hàng che cho Phàm Phàm sợ cu cậu bị ngã, một mặt lại im lặng nhìn về phía thủ trưởng.
Bởi vì trên đường có tuyết rơi nên có chút trơn trượt, Trác Thiệu Hoa vẫn chăm chú lái xe, cô không nhìn ra được ở anh có gì khác thường.
“Thủ trưởng, anh có thường mang phụ nữ ra so sánh với nhau không?”
“Thành Công rất giỏi về khoản này.” Anh và Thành Công đi ra ngoài, một nửa thời gian của Thành Công đều dùng ánh mắt để đánh giá phụ nữ. Trác Thiệu Hoa nhìn Thành Công hăng hái nói xong, có lúc cũng sẽ quay đầu lại liếc mắt một lần, anh không phát hiện ra có gì khác biệt.
“Người em muốn hỏi là anh!” Cô mang tên vô lại đang bò đến gần kính xe trở vào lòng, nắm lấy cánh tay nhỏ xíu của nó, không cho nó làm loạn.
“Người đang ngồi trong xe này chẳng lẽ không phải là phụ nữ sao?” Trác Thiệu Hoa nhướng mày trả lời.
Cô đảo mắt nhìn anh với vẻ khinh thường, nói chuyện với anh thật sự là phí sức, thôi bỏ đi.
Ngày hôm sau đi đến trấn Phượng Hoàng, dì Lữ đi kiểm tra lại số hành lý đã chuẩn bị, trước khi đi ngủ còn chạy đến chỗ Tiểu Dụ nhắc lại giờ chuyến bay khởi hành.
Ngược lại Gia Hàng và Phàm Phàm đã đi ngủ từ sớm. Phàm Phàm rất vui vẻ, lại được ngủ giường lớn. Cánh tay nhỏ bé của nhóc thối này dang rộng, chiếm cứ cả một vùng rộng cho mình, Gia Hàng nằm cuộn tròn trên giường.
Trác Thiệu Hoa ở thư phòng đọc sách, nửa đêm trở lại giường. Tên vô lại đang ngủ, anh cẩn thận ôm Phàm Phàm đặt vào trong chăn, sau đó vén chăn bên phía Gia Hàng chui vào.
Gia Hàng mơ màng, mở mắt, lẩm bẩm nói: “Ngủ đi!”
Anh không nói lời nào, môi và tay bắt đầu hành động. Gia Hàng bỗng chốc đã mở mắt ra, bộ ngực Trác Thiệu Hoa giống như một bức tường, khuôn ngực chìm trong ánh sáng lờ mờ trong phòng, khuôn mặt cũng mờ mờ không nhìn rõ. Trong bóng tối, ánh mắt của anh đặc biệt lóe sáng.
“Anh điên sao, Phàm Phàm đang ở đây!” Gia Hàng nhẹ giọng nói, bắt lấy cánh tay đang thăm dò dưới bụng cô.
Anh đã nhanh như chớp di chuyển cánh tay mình nhẹ nhàng hướng tới mở tay của cô ra, nửa giây sau đã hôn được miệng cô, chặn lại tất cả nhưng lời cô chuẩn bị nói. Trác Thiệu Hoa giống như đói khát đã lâu, vội vàng ‘xử lý’ cao lương mĩ vị ngay trước mắt.
Giống như không thể đợi được nữ, lại giống như muốn trừng phạt.
“Thủ trưởng…” Hôn thật lâu, Trác Thiệu Hoa mới buông tha cho môi cô, Gia Hàng vội vàng ân hận nói, “Em sai rồi.”
Trác Thiệu Hoa có chút thở gấp, “Sai ở chỗ nào?”
“Em không nên ‘ăn dấm chua’ vô căn cứ, cũng…không nên giận dỗi với anh.” Thật xấu hổ, rõ ràng là cô muốn đi thăm Giai Tịch, sau đó, bản thân lại tỏ ra khó chịu.
Đứa nhỏ này xem như thông minh, “Vấn đề này, hình như chúng ta đã từng thảo luận qua rồi. Anh nói mặc kệ là ở giai đoạn nào, mặc kệ là vì yêu hay là xuất phát từ trách nhiệm, đạo đức, trong mắt anh chỉ có một người phụ nữ.”
Giai Tịch là Giai Tịch, Gia Hàng chính là Gia Hàng, anh sẽ không lẫn lộn, cũng sẽ không thể không từ bỏ được. Đứng trước mộ Giai Tịch, anh đã nói hết tất cả một cách thẳng thắng.
“Vậy anh và em sống chung với nhau, là yêu em hay vẫn là xuất phát từ trách nhiệm?” Cô hỏi một cách dè dặt.
“Đương nhiên là trách nhiệm.” Hạnh phúc cũng là một loại trách nhiệm.
Gia Hàng mím cái môi bị thương của mình “Em. . . . Em không xứng đáng nhận được tình yêu của anh sao?”
“Vậy em có yêu anh không?”
Đôi mắt sáng của anh nhìn cô thật nóng bỏng, Gia Hàng mặt đỏ , nói như vậy, khi cô nói chuyện, hình như đã nói ra rồi, nhưng lại giống như cố tình hỏi vậy, không có ý định trả lời, giống như rất khó xử.
“Thủ trưởng, hôm nay anh cũng có sai.” Cô vội nói sang chuyện khác, “Anh cố ý ở trước mặt Phàm Phàm làm những chuyện ‘cấm trẻ em’ xem, không phải sao?”
“Vậy là ai đã cố tình mang tên