Gia Hàng vui vẻ chạy tới xem Ninh Mông.
“Con người ta nếu vận xui đến rồi, đến cả uống nước cũng bị sặc.” Gương mặt trắng ngần của Ninh Mông, bình thường vài nốt tàn nhang bị son phấn che đi mất, bây giờ toàn bộ đều hiện ra. Tóc rối từng mảng như rơm cỏ, quần áo cũng nhăn nhúm. Tất cả mọi thứ đều bị vận mệnh đánh bại, giống như không muốn phản kháng nữa, hoàn toàn chấp nhận số phận.
“Xe không va chạm nhau, ngành công nghiệp ô tô làm sao phát triển?” Gia Hàng lý lẽ hùng hồn, “Bây giờ cậu là Cherry “công thần” rồi, cậu nhìn xem va chạm đến nông nỗi này, vì sao chiếc BMWs chỉ bị tróc tí sơn, mà QQ lại hư lõm vào một lỗ lớnđến vậy, rõ ràng chất lượng không tốt như xe người ta. Thành Công chỉ bị thương ở trán một tí, đúng rồi, cậu bị thương ở đâu?”
Gia Hàng kéo chăn của Ninh Mông lên.
Ninh Mông trừng mắt liếc Gia Hàng một cái, đem chăn đè lại, oán hận nói: “Lòng đã chết rồi.”
Gia Hàng đưa tay run run đang đặt trước ngực, tát vào mặt Ninh Mông một cái “Bốp”.
Gia Hàng rút tay về, cợt nhả, “Tớ chỉ mới rời khỏi Bắc Kinh mấy tháng, cậu và Thành lưu manh đã xảy ra chuyện gì rồi ?”
Ninh Mông nhìn cô, lại không phản bác, chỉ thở dài, “Tại sao cậu không nói cho tớ biết cha anh ấy là thượng tướng?”
Gia Hàng gãi đầu, sửng sốt, “Sao lại nhắc đến cha anh ta?”
“Cậu thật là một con heo ngu ngốc.” Ninh Mông nện xuống giường một cái.
Gia Hàng tỏ vẻ vô tội, “Rõ ràng là cậu chuyển đề tài trước.”
Ninh Mông gục mặt xuống, thở ra một tiếng thật dài, biết trước là con Heo này đến đây để an ủi, đợi kiếp sau đi! “Thành…bác sĩ Thành đó, lúc trước thật làm người khác có chút chán ghét, nhưng gần gũi nhau lâu dần, sẽ cảm thấy anh ấy rất nhiệt tình, biết quan tâm người khác. Anh ấy là bác sĩ khoa phụ sản, thật ra anh ấy cũng không hề có ý nghĩ đồi bại nào, Thành Công thật sự là bác sĩ chuyên nghiệp, thật sự đối với phái nữ đều trân trọng bảo vệ…”
“Cậu đã phải lòng anh ta rồi.” Gia Hàng trong lòng thầm nói nhỏ: Thành lưu manh có tốt đến vậy không?
“Haiz, chỉ tại tớ đa tình, người khác đối xử tốt với mình một chút, liền nghĩ họ thích mình, dần dần tớ cũng vì thế mà động tâm. Lần này phải lòng Thành Công so với những lần trước có chút khác biệt, có chiều hướng càng lún càng sâu. Nhưng mà vận mệnh rất tàn khốc, anh ấy không phải chỉ là một bác sĩ bình thường, mà gia thế cũng là tiếng tăm lừng lẫy, người như tớ làm sao với tới được?”
“Ninh Mông, không phải vậy, đây là người mà cậu thích nhất.” Gia Hàng nhớ rõ Ninh Mông trước kia suốt ngày miệng chỉ lải nhải nào là người đàn ông độc thân hoàng kim, vừa có tiền lại có gia thế .
Ninh Mông hét: “Ước mơ lớn nhất của tớ là leo lên đỉnh cao của thế giới, cậu nghĩ rằng cậu và tớ chỉ cần vác cái ba lô lên và đi là được sao? Cậu chờ nhặt xác tớ đi!”
Gia Hàng không hiểu , “Vậy…Tại sao phải phân biệt hiện thực và mộng tưởng rõ ràng đến vậy?”
“Mơ là mơ, sự thật là sự thật, đây là hai việc khác nhau. Có một chuyên gia tâm lý đã nói là, hôn nhân hạnh phúc nhất là khi môn đăng hộ đối, cùng hoàn cảnh, có tiếng nói chung, cùng chung sở thích, không có khoảng cách, không bó buộc lẫn nhau. Tớ chỉ là một cô gái bình thường ở một thị trấn nhỏ, còn anh ta, có gia thế hiển hách, tướng mạo cũng không tồi, nghề nghiệp lại rất tốt … Bọn tớ không có khả năng đến với nhau. Cho dù cố gắng sống chung, tớ cũng không có lòng tin anh ấy sẽ chung thủy suốt đời. Cho nên tớ đã thuyết phục để bản thân không còn hy vọng nữa. Cố chịu đựng để không đi tìm anh ấy, không ngờ lại gặp nhau trên đường. Tớ chưa kịp né tránh, xe giống như có mắt, liền thẳng đến hướng đó mà lao tới… Thật sự là làm người ta chán ghét…. Heo, cậu sao thế?” Ninh Mông đột nhiên phát hiện người nào đó quá mức trầm lặng.
“Tháng sau tớ sẽ kết hôn.” Đối tượng kết hôn cũng có gia thế hiển hách, hơn nữa nghề nghiệp so với Thành lưu manh còn cao cả, thiêng liêng hơn nhiều.
“Biết rồi, tớ và Tiểu Ngãi sẽ làm phụ dâu cho cậu …Nghe mà đổ mồ hôi, cậu đừng nghĩ bậy, tình huống của cậu so với tớ có chút khác biệt, cậu kết hôn là vì đứa nhỏ, có ‘pháp bảo hộ thân’, còn tớ chẳng có gì, ngộ nhỡ tớ sinh ra con gái thì sao?”
Gia Hàng mệt mỏi khoát tay, “Nghỉ ngơi cho tốt đi!” Mang theo nhiều lo lắng như vậy thật khiến người ta cảm thấy phiền muộn, nhưng có thể yên tâm một chút, Ninh Mông sẽ không tự làm tổn thương chính mình, bởi vì cô ấy biết yêu thương trân trọng bản thân. Mà Thành Công, lại có nhiều kinh nghiệm tình trường như vậy, càng không cần lo lắng.
Hối thúc thủ trưởng về nhà, cả ngày nay bôn ba khắp nơi, Gia Hàng cũng mệt mỏi .
Thủ trưởng cùng Tiểu Phàm Phàm ngâm nước ấm tắm rửa, cô thì chỉ xối qua nước qua loa cho xong. Phàm Phàm mệt đến mức không thể phân biệt được đâu là phòng ngủ chính đâu là phòng nó, ném lên giường liền ngủ say.
Cô lau khô tóc, đi vào phòng ngủ chính, nhìn thấy thủ trưởng đang nằm ở đầu giường đọc sách, cô đứng một bên không lên tiếng.
Trác Thiệu Hoa ngước mắt lên nhìn.
“Thủ trưởng, có phải em nên đến nhà chị hai ở vài ngày không, chờ đến lúc kết hôn xong gặp lại, như vậy mới có cảm giác mới mẻ.” Gia Hàng không phải muốn làm khác người, mà là thật lòng.
“Em chán ghét anh sao?” Trác Thiệu Hoa chậm rãi vén một góc chăn, cô chui vào trong rất nhanh, ôm lấy thắt lưng của anh, đầu dựa vào ngực anh cọ cọ. Ôm như vậy thật thoải mái, muốn chán ghét cũng thật khó khăn.
“Không phải. Anh xem hôn lễ của người ta đều cảm động đến vậy, vừa hồi tưởng vừa khóc. Tối hôm trước chúng ta vừa ngọt ngào thân mật đến vậy, ngày hôm sau anh nói xem làm sao có thể cảm động được? Em cần bồi dưỡng cảm xúc.”
“Em bắt chước không giống đâu.” Anh vỗ vỗ lưng cô, muốn cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
“Cả đời chỉ có một lần, dù sao cũng muốn chừa một chút cảm xúc đặc biệt để sau này có thể hồi tưởng lại.”
“Phàm Phàm cũng sẽ có mặt.” Việc này không phải là kỷ niệm vô cùng đặc biệt sao? Có thể có mấy đôi vợ chồng hạnh phúc được như bọn họ?
Cô lại hiểu nhầm ý anh , “Ồ, em không thể khóc, em vừa khóc, tên vô lại đó sẽ nghĩ em xảy ra chuyện gì, nói không chừng nó sẽ khóc còn lớn hơn em. Quên đi, em sẽ làm một cô dâu bình thường vậy, dù sao gạo đã sớm nấu thành cơm rồi.”
Trác Thiệu Hoa hít sâu, không nói gì chỉ có thể ngẩng đầu hỏi trời xanh.
Nàng lẩm bẩm lẩm bẩm một hồi, âm thanh nhỏ dần rồi biến mất.
Anh tắt đèn, cũng nằm xuống. Vừa định ôm cô vào lòng, thì nghe được cô than một tiếng: “Môn không đăng hộ không đối!”
Anh không nhịn được bật cười.
Ngày hôm sau, Gia Hàng ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, trên giường chỉ còn mỗi mình cô, cô nghe thấy Tiểu Phàm Phàm ở trong sân bi bô. Cô ngồi dậy dụi mắt, tay đưa lên, bên gối có đặt một tờ giấy.
Cô tiện tay cầm lên, là chữ viết của thủ trưởng, thanh tú rắn rỏi.
Trái tim của anh
Là một tòa thành,
Một tòa thành nhỏ.
Không tạp nham như chợ,
Không đông đúc dân cư,
Vắng lặng, trong trẻo
Vắng lặng, trong trẻo.
Chỉ có một chiếc lá rụng,
Chỉ có một khóm hoa,
Vẫn còn lén lút che dấu
Một chút thâm tình!
Anh là một tòa thành nhỏ,
Một tòa thành rất nhỏ,
Chỉ có thể chứa được một người,
Chỉ có thể chứa được một người,
Là người trong giấc mơ của anh,
Người trong tim của anh,
Vợ của anh *
Gia Hàng!
* Bài thơ “Trái tim của tôi là một tòa thành nhỏ” của Cố Thành.
Cô muốn cười, khóe miệng cong lên mấy cái, khóe mắt lại đỏ hoe. Thủ trưởng cẩn thận có quy tắc , hiếm khi lại như vậy thật đúng là chuyện lạ nha, đem thơ Cố Thành của người ta sửa đổi hoàn toàn, nhưng mà vẫn khiến cô cảm động đến vậy, thật sự là đôi vợ chồng làm người khác phải buồn nôn mà!
Thủ trưởng anh ấy không phải là một ngôi sao, anh ấy phải là một tòa thành nhỏ, như vậy cô sẽ là con heo ở trong tòa thành đó có thể tự do mà ra vào!
Ông Án Nam Phi bay về