Cung Chiến tùy tiện lấy một cuộn cơm từ trong túi ra, cần một miếng, không biết vì sao, anh ta đột nhiên nghĩ đến giờ phút này Cung Bắc đang bị nhốt trong chưồng chó, cả người đầy thương tích, không được ăn uống, thì anh ta lập tức cảm thấy nhai cơm như nhai sáp, vốn đĩ không có khẩu vị Mặt Cung Chiến không biểu cảm đặt cuộn cơm lên bàn trà, lông mày nhíu lại, thất thần nhìn ra ngoài cửa số.
‘Vân Giai Kỳ nhìn Cung Chiến, thấy anh ta không ăn nữa, biết anh ta đau lòng cho Cung Bắc, nên không thể tiếp tục ăn nữa.
Cung Chiến vẫn luôn im lặng Anh ta không giỏi thể hiện cảm xúc của mình, nhưng sự lo lắng của anh ta dành cho Cung Bắc vẫn luôn thể hiện rõ trong ánh mắt.
Vân Giai Kỳ cảm thấy có chút áy náy, nói: “Là do em đã không chăm sóc tốt Cung Bắc”
Cung Chiến nhìn cô, thấy cô đang chậm rãi ăn, dáng vẻ đầy bế tắc và bất lực Thực ra cô không cảm thấy thèm ăn, nhưng để bổ sung năng lực, cô chỉ đành vô cảm nhét thức ăn vào miệng.
Làm sao anh ta nỡ trách cô đây.
Cô cũng bị thương nặng, còn lâu mới có thể tự di chuyển, cả Mạn Nhi và Cung Bắc đều xảy ra chuyện, cô không được nghỉ ngơi dù một giây một phút nào, sao anh lại có thể nhẫn tâm trách cứ cô được.
Người phụ nữ yếu ớt khiến người khác thấy vô cùng xót xa đây chính là em gái của anh ta, cũng chính là mẹ ruột của Cung Bắc.
Anh ta đâu thể chỉ trích cô ấy được.
Cung Chiến lên tiếng: “Anh không trách em”
Vân Giai Kỳ có chút ngạc nhiên nhìn anh ta Cung Chiến nói tiếp: “Suốt bao năm nay anh chưa từng làm tròn một bổn của một người cả.”
Gương mặt Vân Giai Kỳ liền cứng đờ.
Cung Chiến tiếp tục nói: “Cha và anh có nhắc đến em, về thân thế của em, anh cũng hiểu đôi chút rš Vân Giai Kỳ kinh ngạc vô cùng Cung Dận và Cung Chiến từng nói về thân thế của cô ư?
“Ông ta đã nói