Khi Vân Ngọc Hân nhận ra cô ta không thế vùng vẫy khỏi bàn tay đang tóm lấy cổ họng cô ta của Tiểu Vũ Minh, cô ta liền cảm nhận, sức mạnh của đứa trẻ này không hề nhỏ!
Ban đầu đám người này đều không quá coi trọng Tiểu Vũ Minh, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy trên tay cậu có một khẩu súng lục, liền lập tức đề cao.
cảnh giác.
Giờ đây, cả hai bên đều đang giữ một con tin.
Một tên đầu húi cua phản ứng nhanh nhất, anh ta rút con dao găm ra, bước đến trước mặt Cung Bắc, kề con dao vào cổ cậu bé, uy hiếp Tiểu Minh Vũ: “Tao.
không quan tâm mày vào đây bãng cách nào! Anh em mày đang ở trong tay tao, thả người của tao ra ngay!”
Tiểu Vũ Minh không hề biến sắc, cậu liếc nhìn Cung Bắc nhưng r: liền thu hồi lại ánh mắt: “Người của các anh cũng đang ở trong tay tôi!”
“Mày có súng thì đã sao? Trong súng vốn không có nhiều đạn, mày tưởng răng mày có bản sạch tất cả những người có mặt ở đây sao?”
Tiểu Vũ Minh đáp: “Thả anh trai tôi ra”
“Anh trai mày chạy được rồi thì mày tưởng mày chạy được sao?”
Cung Bắc hét lên với Tiểu Vũ Minh: “Không cần lo cho anh, em chạy trước đi Tiểu Vũ Minh nghiến răng.
Cậu nhìn về phía đám người bặm trợn đó, ai ai cũng cao to lực lưỡng.
Đặc biệt trong đám người đó có một người đàn ông cao nhất, mặt mày hung tợn, trông vô cùng đáng sợ.
Anh ta liếc nhìn Tiểu Vũ Minh rồi nhếch mép chế nhạo: “Mày đúng là không đơn giản! Cậu nhóc, cậu tưởng rằng khẩu súng trong tay cậu là đồ chơi sao?
Mau bỏ