‘Sau những giây phút căng thẳng đến nghẹt thở, cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng Vì tâm trạng thay đổi thất thường, lại quá căng thẳng, nên toàn thân Mạn.
Nhi mềm nhữn, ngã xuống mặt đường.
Tân Khải Trạch vội vàng dừng xe lại, ôm lấy Mạn Nhị, phát hiện cô bé đang hấp hối.
Nhìn thấy Mạn Nhi đã ngất đi, Tân Khải Trạch vô cùng xót xa, trong lòng anh ta cũng đã đoán ra được tám, chín phần, không chút do dự, anh ta vội bế cô bé lên xe, lái xe rời khỏi đây!
Anh ta đã quá bất cẩn.
Anh ta đại khái đoán được răng, e là lần này Tiểu Vũ Minh lành ít dữ nhiều.
Nếu như cậu chủ nhỏ đã tìm thấy nơi Mạn Nhi và Cung Bắc bị bắt nh nhưng mà chỉ nhìn thấy mình Mạn Nhi vậy thì chắc hẳn là chỉ có mình cô bé trốn được, còn hai đứa nhỏ kia hẳn là đã gặp nguy hiểm.
Anh ta phải nhanh chóng đưa Mạn Nhi quay về.
Nếu như anh ta nấn ná ở lại đây, vậy thì khi đám bắt cóc đó đuổi đến mà anh ta lại chỉ có một mình, trong khi đó anh ta lại không phải là đối thủ của bọn chúng.
Tân Khải Trạch lượn hai vòng quanh các kho hàng, anh ta nhìn thấy bên trong kho hàng thấp thoáng vào bóng người, liền không dám nán lại lâu, phóng xe rời khỏi đây.
Bệnh viện.
Vân Giai Kỳ tìm kiếm mồi hồi lâu vẫn không thấy Tiểu Vũ Minh đâu, trong lòng liền thấp thỏm không yên.
Nhưng một lúc sau, Tân Khải Trạch bỗng gọi tới, giọng điệu có chút hoảng hốt: “Cô Vân, tôi sắp đến bệnh viện rồi, cô mau gọi nhân viên y tế đến tiếp ứng cho tôi!”
Vân Giai Kỳ nghe thấy vậy liền vô cùng căng