Anh Vũ Minh, anh cùng Em gái đi đâu, cậu bé sẽ đi theo đó.
Bạc Tuấn Phong chợt hỏi: ‘Muốn đi nhà Mạn Nhĩ?”
Bạc Vũ Minh gật đầu.
Bạc Tuấn Phong nhìn sang Doãn Lâm như thể đang chất vấn anh ta.
Doãn Lâm nói: ‘Việc này, tôi cần phải hỏi xin ý kiến của cô Vân trước đã”
Mạn Nhi hỏi: “Anh Vũ Minh, cha anh có phải đi cùng luôn không?”
Bạc Vũ Minh nói: “Nếu em không thích thì khỏi phải dẫn theo.
”
Lần này, đến phiên Mạn Nhi lúng túng Cô bé cũng chưa từng nói mình chán ghét người đàn ông này, chỉ là…
“Cha của anh dữ quá, trước nay chưa từng cười, cảm giác rất đáng sợ.
Nếu như chú ấy cười một chút, em sẽ đế cho chú ấy đến nhà em chơi.
”
Bạc Vũ Minh nghe vậy lập tức nhìn sang Bạc Tuấn Phong, giở giọng ra lệnh: “Cha, cười một cái.
”
Cậu bé cũng rất ít khi thấy cha mình cười Nhưng bởi vì Mạn Nhi nói ông ấy chưa từng cười, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của ông ấy sẽ hù em gái sợ mất.
Chuyện này, Bạc Tuấn Phong rơi vào thế khó xử, kể từ bé thì anh rất hiếm khi cười với người khác.
Tân Khải Trạch đứng cạnh, che miệng cười trộm.
Bạc gia cũng quá thảm.
Ở tập đoàn Thiên Ngạo, lúc nào anh cũng tỏ ra lạnh lùng như vậy, ngay cả Bạc Vũ Minh anh cũng ít khi cười v‹ u bé.
Tự dưng bảo anh cười, đây chính là một vấn đề khó khăn đối với anh Nhưng không ngờ, Bạc Tuấn Phong thật sự ngồi xổm xuống trước mặt Mạn Nhi, anh vươn tay ra nảm lấy bàn tay nhỏ bé của Mạn Nhi Khuôn mặt tuấn tú, trắng trẻo góc cạnh ấy đã rút bớt đi một ít lạnh lùng, trong ánh mắt có ý cười lẫn lộn, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Một nụ cười hòa cùng chất giọng dịu dàng, dỗ dành Mạn Nhi: “Cho chú tới nhà cháu chơi với có được không?”
Thà là không cười, một khi cười rộ lên rồi, quả thật hấp dẫn chết người!
Anh hạ mình trước mặt Mạn Nhi, lúc này Mạn Nhi tựa như một công chúa nhỏ được anh nâng níu trong lòng bàn tay.
Mạn Nhi không ngờ người đàn ông này chịu cười, đúng là đẹp trai thần thái ngút trời.
Bọn trẻ phía sau cũng bị nụ cười này của Bạc Tuấn Phong mê hoặc điên đảo!
“Wao wao wao! Cha của Vũ Minh cười lên nhìn rất rất đẹp luôn!”
“Quá đẹp trai quá soái ca! Cười lên