Sự im lặng ấy khiến con người ta cảm thấy ớn lạnh.
Vân Giai Lỳ ôm lấy gương mặt Bạc Tuấn Phong, dụi trán vào gò má lạnh buốt của anh, khóc lóc thảm thiết Bên ngoài hầm Chẳng mấy chốc cảnh sát đã có mặt Họ nhanh chóng bao vây căn hầm trong bán kính vài trăm mét, Đúng lúc này, căn hầm đột nhiên nổ tung!
“Bùm’ một tiếng!
Dường như dưới chân bọn họ đang rung lắc dữ dội.
Ngay sau đó, khói bụi bốc lên khắp nơi.
Vô số các phế phẩm xung quanh văng ra xa mười mét kèm theo sức mạnh của sóng nổ trong không khí.
Bạc Tiêu Dương nhìn căn hầm bị nổ, gương mặt thoáng kinh ngạc, Cung.
Chiến đứng ở bên cạnh cậu ta là người đầu tiên có phản ứng: “Là thuốc nổ…
“Căn hầm nổ rồi!”
“Mau cứu người!
Cảnh sát vội vang xông lên, nhanh chóng lao về phía đống đổ nát “Bên trong còn có người, mau cứu bọn họi “Mẹ ơi..” Cung Bắc đã được đưa vào xe cấp cứu, nghe thấy tiếng nổ, cậu chật vật muốn ngồi dậy: “Mẹ ơi…”
Tiểu Vũ Minh vốn luôn trông nom Cung Bắc, nghe thấy tiếng động, cậu là người đầu tiên nhảy xuống xe, định chạy về phía căn hầm đã đổ nát, nhưng nhanh chóng bị Cung Bắc ngăn lại “Em đừng chạy qua đó, ở đây đi”
“Nhưng…”
“Nghe lời!”
“Vũ Minh, ngoan nào, đừng quá kích động..”
Cảnh sát ngay lập tức triển khai các hoạt động cứu hộ.
Một giờ sau, bọn họ đã tìm thấy Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ trong đống đổ nát Hai người bọn họ dựa vào một bức tường đổ nát.
May mản thay, nhờ có sự bảo vệ của bức tường này, chỗ mà bọn họ núp không bị sụp đổ hoàn