Vân Giai Kỳ buồn bã ôm lấy Tiếu Vũ Minh, nghẹn ngào nói: “Là mẹ không tốt, mẹ có lỗi..”
Cung Chiến nói: “Là Vân Ngọc Hân có tội, không phải cô.
Đừng tự mình tự trách nữa”
Mỗi khi nhắc đến Vân Ngọc Hân, ánh mắt Vân Giai Kỳ lại trở nên đặc biệt lạnh lùng: “Cô ta chết rồi sao?”
Bạc Tiêu Dương nói: “Chưa chết.”
Vân Giai Kỳ ngạc nhiên.
Cô có chút kinh ngạc nhìn Bạc Tiêu Dương: “Chưa chết?”
Tòa nhà thứ hai khoa nội trú Tâng 4.
Ra khỏi thang máy, qua hành lang dài, Vân Giai Kỳ và Bạc Tiêu Dương dừng lại trước cửa một phòng bệnh.
Dường như nơi đây chuyên chữa trị cho những người bị tổn thương tâm thần.
Cửa có hai lớp.
Một lớp gỗ đặc, một lớp lan can inox.
Tại phòng bệnh, các cửa số cũng được rào kín bằng lan can bảo vệ, chỉ để một chiếc quạt hút.
Đứng ở cửa phòng, Vân Giai Kỳ nhìn qua cửa số, thấy trong phòng không có đồ đạc gì khác ngoại trừ giường bệnh và một cái tủ đơn giản.
Trên giường bệnh, Vân Ngọc Hân dựa vào đầu giường, hai mắt rỗng tuếch nhìn trần nhà Tay chân cô ta bị bó bột, chỉ ngồi thẫn thờ, bất động, linh hồn cô ta dường như bị rút đi, và chỉ còn lại một cái xác biết đi.
Cô ta luôn là một ngôi sao sáng và xinh đẹp, luôn tỏa sáng trước ống kính, nhưng bây giờ, mái tóc xinh đẹp của cô ta rối bù, giống như một đám cỏ khô, và những vết bẩn dính vào đó ‘Vân Ngọc Hân trông ốm yếu, không có một chút sức sống, chỉ giơ một bàn tay lành lặn