Mộ Lâm Châu thế nhưng là một huyền thoại trong giới y học.
Người ta đồn rằng không có ai mà anh ta không thể cứu sống.
Vân Giai Kỳ vội la lên: “Anh ta bây giờ đang ở đâu đây? Ở thủ đô sao?”
nh ta đang ở Thủ Đô, để t Lý Phong Tuấn lo lắng nói liên hệ với anh ta xem sao”
Nửa giờ sau.
Mộ Lâm Châu chạy tới bệnh viện.
Vân Giai Kỳ đang đợi anh ta ở cửa phòng bệnh của Bạc Tuấn Phong.
Vừa thấy được Mộ Lâm Châu, Vân Giai Kỳ có chút kích động: “Anh đến “Sắc mặt cô làm sao khó coi như vậy?”
“Anh nhanh chóng xem cho Tuấn Phong đi” Vân Giai Kỳ cũng không để ý đến nam nữ thụ thụ bất thân, lôi kéo tay của anh ta tiến vào phòng bệnh tâm đồ bình ổn.
Trong phòng bệnh, chỉ có thanh âm đi Mộ Lâm Châu nói: “Tôi đi đối một bộ quần áo trước, lập tức tới ngay”
Vân Giai Kỳ gật gật đầu.
Cô đi vào bên giường, nhẹ nhàng đụng vào tay của anh.
Lạnh đến đau lòng.
Tay của anh, rõ ràng đã từng thật ấm áp.
Trên đường tới đây, Vân Giai Kỳ đã cố kìm nước mắt, nhưng vừa chạm đến làn da lạnh như băng của Bạc Tuấn Phong, cô đã vô cùng mất mát, nước mắt lại muốn rơi xuống “Tuấn Phong..”
Hàng ngàn lời nói chỉ biến thành một lời thì thầm.
Cô nhẹ nhàng gọi tên của anh, áy náy không thôi: “Thật xin lỗi..”
Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cuộn tròn của anh, những ngón tay dài, thật đẹp, nhưng thật lạnh lẽo.
Cô thậm chí còn tưởng tượng, chờ đến cô lần nữa nhìn thấy