Cuối cùng tóc hai người cũng đã bạc màu, khi cả hai về già, cô vẫn yêu anh.
‘Vân Giai Kỳ đột nhiên ôm chặt cuốn nhật ký vào lòng.
Cô mang cuốn nhật ký đến bệnh viện.
‘Vân Giai Kỳ mở cửa bước vào trong phòng bệnh, cầm nhật ký đặt ở trên giường.
Cô mở cuốn nhật ký ra, nhìn nét chữ non nớt, nhìn người đàn ông trên giường, mở miệng nói: “Tuấn Phong, em sẽ đọc cho anh cuốn nhật ký mà em viết về hai chúng ta, được không?”
Mộ Lâm Châu nói, nếu muốn anh mau tỉnh lại, có thể nói những điều anh thích bên tai anh, có thể, nó sẽ đánh thức anh.
“Tôi đã nói dối anh, tôi tên là Bé Ngoan, và anh thực sự nói rằng anh rất thích cái tên này”
“Vào ngày 23 tháng 8, anh Tuấn Phong dạy tôi đi xe đạp.
Chiếc xe đạp cao và to quá, tôi không thế học cách làm được và tôi đã bị ngã vài lần.
Cuối cùng, anh Tuấn Phong đã yêu cầu tôi ngồi vào ghế sau, anh đi xe đạp chở tôi bị lạc vào rừng, xe va vào đá, lốp xe biến dạng, gỗ to và sắm màu, tôi sợ quá, anh ôm tôi vào lòng, rồi nói, đừng sợ”
“anh cũng đưa tôi về nhà, muộn quá, anh để tôi ở nhà họ Bạc.
Tối đó, tôi ôm anh ngủ, cơ thể anh thơm quá, cơ thể tôi cũng có mùi thơm như: vậy, là anh ấy, anh ôm tôi và nói rằng anh muốn nghe tôi hát”
“Sau này, tôi quấy rầy anh hát cho tôi nghe.
Lúc đầu anh không muốn.
Tôi năn nỉ rất lâu, rất lâu.
Cuối cùng anh cũng hát.
Anh Tuấn Phong hát hay quá nghe anh nói sau này tôi có thể gọi