Bé Ngoan.
Anh dường như đã quên toàn bộ thế giới, nhưng anh nhớ rõ có một người con gái anh yêu sâu sắc, cô gái ấy, gọi là Bé Ngoan.
Là cô ấy sao?
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong dừng ở Mộ Ngọc My ngồi trước mặt anh, vẻ mặt có chút nghĩ ngờ.
“Anh Tuấn Phong..”
Mộ Ngọc My nói: “Anh không nhớ ra em sao? Em là Bé Ngoan đây!”
Khuôn mặt Bạc Tuấn Phong vẫn còn chút tê dại, nhưng khi nghe đến hai từ “Bé Ngoan” này, ánh mắt anh chuyển động, có một chút ấm áp mờ ảo.
Ống tiêm trên cổ tay anh vẫn chưa được tháo ra, nhưng nhìn thấy anh đang cố gắng nâng cánh tay lên.
Mộ Ngọc My sợ run một chút, nhìn thấy cánh tay anh cuối cùng cũng nâng lên được.
lgọc My đã Bạc Tuấn Phong nâng khuôn mặt của cô lên, nhưng lại cảm thấy răng khuôn mặt của cô hơi xa lạ.
Cô là Bé Ngoan của anh sao?
Tay của Bạc Tuấn Phong lại yếu ớt rơi xuống, cơ thể rung lên, Mộ Ngọc My lập tức đưa vai lại gần anh, anh yếu ớt tựa vào bả vai của cô, như thể tất cả sức lực của anh đều đã bị trút hết “Nhanh đi mời bác sĩ đến đây!”
Mộ Ngọc My một bên phân phó, một bên đỡ lấy Bạc Tuấn Phong, nhẹ giọng nói: “Anh Tuấn Phong… Trước tiên anh vẫn nên năm xuống, nghỉ ngơi một chút, được không?”
Cô có thể cảm giác được cả cơ thể của anh đều rất lỏng lẻo.
€ó lẽ là do nằm ở trên giường quá lâu, đột nhiên tỉnh lại, anh hoàn toàn không thế điều khiển được cơ thế của chính mình.
Bạc Tuấn Phong yên lặng tựa vào đầu giường.
Ngay sau đó, bác sĩ vội vàng chạy tới.
Cùng