Ngọc My vừa muốn nói cái gì đó, cô ta đột nhiên ngước mắt, ánh mắt nhìn về phía sau của Vân Giai Kỳ, môi hơi há ra, phát ra vài tiếng: “Anh Tuấn Phong.”
‘Vân Giai Kỳ giật mình, quay đầu lại nhìn, còn chưa kịp thấy rõ người đứng phía sau thì người đàn ông đột nhiên giơ cánh tay lên, bàn tay to lớn chớp mắt một cái đã gắt gao giữ lấy cổ họng của cô lại.
Vân Giai Kỳ không kịp chuẩn bị, liên tục lui về phía sau!
Một giây sau, người đàn ông gắt gao đặt cô trên tường!
Toàn bộ phần lưng đập mạnh vào vách tường ở phía sau, Vân Giai Kỳ đau đến hít một ngụm khí lạnh, bàn tay chụp lấy cổ của cô càng dùng sức.
Đợi đến khi cô mở to hai mắt nhìn rõ xem người đứng ở trước mặt cô rốt cuộc là ai, cô có chút kinh ngạc, mặt đỏ lên, không lưu loát nói ra mấy chữ: “Tuấn… Tuấn Phong..”
Bạc Tuấn Phong vô cảm đứng trước mặt cô, bàn tay gắt gao siết chặt lấy cổ cô, mặc dù vẫn đang trong thời gian phục hồi chức năng, nhưng những ngón tay mảnh khảnh ấy lại ẩn chứa sức mạnh vô hạn, siết chặt lấy khớp xương ở cổ họng cô, cứ như vậy dùng sức, rất nhanh cô đã cảm thấy trời đất mịt mù, hít thở không thông!
Ánh nắng chiếu vào qua bệ cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú của Bạc Tuấn Phong khí khái hào hùng, có hơi tái nhợt do bệnh tình, hơi thở trên người anh rất lạnh lùng.
Rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc như vậy nhưng lại khiến cho cô cảm thấy vô cùng lạ lãm, một gương mặt lạnh lùng đến cực điểm!
Trong kí ức, Bạc Tuấn Phong chưa từng ở trước mặt cô lộ ra biểu cảm lạnh lùng như vậy…
Đôi mắt kia không hề có một chút độ ấm nào
Vân Giai Kỳ há to miệng, nhưng vốn dĩ không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể cực khổ nắm chặt cánh tay của anh, liều mạng muốn