Bạc Ngạn Thiên hừ lạnh: “Thiệp mời do Bạc gia ta gởi đi, nói trả là trả được sao? Cô vậy là muốn từ hôn hay ý gì?!
Cô ta còn không phải tâm tâm niệm niệm gả cho Bạc Tuấn Phong sao.
Sao lại Bạc Ngạc Thiên chứa đầy ẩn ý nói: “Cô không nghĩ rằng thân phận cô mà có thể có được sự đồng ý của ta, đường đường chính chính bước vào Bạc gia sao? Vân Giai Kỳ, cô nên xem lại mình đi, ta cho cô thân phận vợ bé, xem như là đã ban ơn cho cô rồi, cô không biết ơn thì thôi đừng có mà tham lam!
“Ha ha” Vân Giai Ky cười lạnh một tiếng.
Cô cúi đầu, nhắm mắt rồi lại mở ra, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
Cô đến trước mặt Bạc Ngạn Thiên, xé tấm thiệp làm đôi rồi vứt xuống đất.
Bạc Ngạn Thiên sửng sốt Ông ta khó tin nhìn tấm thiệp bị xé làm đôi trên mặt đến rồi lại trừng mắt nhìn cô.
“Cô vậy là ý gì?!
“Ai muốn gả đến nhà họ Bạc các người làm vợ bé? Ai phải cảm ơn ơn nghĩa của ông?” Vân Giai Kỳ nói: “Tấm thiệp mời này, tôi trả lại đó! Còn sính lễ, một cắt tôi cũng không cần! Ai muốn làm vợ bé thì đi mà làm! Vân Giai Kỳ tôi là ai cũng không đến lượt ông chà đạp!!
“Hỗn xược!
Bạc Ngạn Thiên vô cùng tức giận!
Ông ta không thể ngờ được Vân Giai Kỳ lại có thể xé tấm thiệp mời.
Chỉ vào Vân Giai Kỳ nói: “Cô đúng là được đăng chân lên đẳng đầu, cô tưởng là tôi muốn để cô bước chân vào nhà này hả? Nếu không vì thể diện của nhà họ Cung..!
Vân Giai Kỳ