Từ quán cà phê, Vân Giai Kỳ tạm biệt Tân Khải Trạch rồi đi đến bệnh viện.
Lâm Tĩnh Anh vẫn đang ở bệnh viện.
Bà ta vẫn chưa thể xuống giường, nửa thân dưới bị liệt, bác sỹ khẳng định, tương lai nửa đời sau có thể phải dựa vào xe lăn để sống qua ngày.
Vân Giai Kỳ vừa đến cửa phòng bệnh, liền nhìn thấy cửa phòng bệnh bị khép hờ, bên trong truyền đến giọng nói uy hiếp của Vân Lập Tân.
“Bà có ký hay không?!
“Tôi đã nói rồi tôi không ký!!
“Nếu bà không ký thì tôi lập tức ly hôn còn bà cuốn gói ra khỏi nhà!!
“Vân Lập Tân, ông đe dọa tôi sao?!
“Lâm Tĩnh Anh, tôi nói cho bà biết, bác sĩ đã nói bà có nguy cơ bị bại liệt.
.
ngôn tình sủng
Nửa đời sau cũng chỉ có thể dựa vào xe lăn mà sống qua ngày thôi! Thế nhưng chỉ cần ký vào vào thỏa thuận đảm bảo này, tôi sẽ cho bà một khoản tiền đủ cho bà sống nửa đời còn lại mà không phải lo lắng gì! Ngoài tôi ra bà còn có thể trông chờ vào ai chứ? Trông chờ vào Vân Giai Kỳ vong ân bội nghĩa kia sao?
Bà cảm thấy nó sẽ phụng dưỡng bà sao?!
Lâm Tĩnh Anh him lặng hồi lâu đột nhiên nói: “Cứ cho là nó không nuôi tôi thì tôi cũng không cần ông nuôi! Vân Lập Tân, tôi đời này bị ông làm tổn thương!
Tôi mới không để ông được như ý muốn đâu!!
‘Vân Giai Kỳ đẩy cửa đi vào, Vân Lập Tân quay đầu, ông ta vừa nhìn thấy cô vào sắc mặt liền thay đổi.
“Mẹ” Vân Giai Kỳ gọi Lâm Tĩnh Anh, ánh mắt rơi trên người Vân Lập Tân: “Ông đến đây làm gì?!
‘Vân Lập Tân vừa muốn cất những văn kiện thỏa thuận kia lại thì Vân Giai