Nghe nói, quán bar này là một công tử nhà giàu ở thủ đô mở.
Vị thiếu gia này có cha kinh doanh bất động sản, mẹ thì làm trong giới giải trí.
Vì vậy, rất nhiều ca sĩ nổi tiếng tới đây hát, mỗi ngày đều không giống nhau Nghe nói, những ca sĩ không có danh tiếng thì không vào được đây.
Thế loại quán bar này, tụ họp nhiều nhân vật nối tiếng, có cơ hội gặp người quyền quý.
Có thể hiểu là sau này sẽ có cơ hội được nâng đỡ.
Uống một ly Jagermeister, cô nhầm mắt lại, trong khung cảnh náo.
nhiệt thế này mà cô lại cảm thấy rất yên tính.
Ngoại trừ tiếng ồn, không có tiếng ồn nào cả Hoặc có thể, tiếng trống xung quanh tai cô quá dày đặc, khiến não cô trống rồng từ lâu, và mọi thứ đều bị xóa sạch Cô đột nhiên hiểu được, vì sao người ta lại thích đến quán bar.
Ở cái không gian náo nhiệt này, tâm trí có thể hoàn toàn trống rồng.
Vân Giai Kỳ quay đầu, thấy Vinh Thế Vũ bước tới, không nhịn được tò mò: “Tối nay anh ăn chay à?!
Vinh Thế Vũ liếc nhìn cô một cái: ‘Ăn chay gì, ở đây không phải có cô sao?!
Tôi cũng được tính?!
“Sao lại không tính?!
“Hừ”.
Vân Giai Kỳ nói: “Từ lúc nào mà anh trở nên thanh tâm quả dục, tâm sáng vậy?!
Cô thấy Vinh Thế Vũ đến quán bar chơi, phần lớn là trái ôm phải ấp.
Cuộc gặp gỡ đặc biệt này, thiết nghĩ, phải gọi là phong hoa tuyết nguyệt.
Vinh Thế Vũ nói: ‘Cô cho rắng tôi không có đàn bà sẽ chết