Vinh Thế Vũ nhìn Bạc Tuấn Phong, ôm Vân Giai Kỳ chặt hơn: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, có vấn đề gì sao?”
Môi mỏng của Bạc Tuấn Phong mím chặt hơn, ánh mắt hiện lên như.
muốn giết người.
Vinh Thế Vũ không hiểu sao bị ánh mắt này nhìn muốn đóng băng một lúc Lại mấy vòng qua đi Vân Giai Kỳ được Vinh Thế Vũ che chở, trở về an toàn.
Nhưng Mộ Ngọc My ở trong, lại có vẻ vô củng gian nan.
Cô ta hoàn toàn không có sở trường uống rượu.
Mặc dù rượu đen đảo A là rượu sâm panh, nhưng nhiều ly như thế cũng không uống nối.
Vòng thứ tư, lúc đến lượt Mộ Ngọc Mỹ, trực tiếp làm “cơ trưởng”.
Cô ta hoàn toàn hoảng hốt, nhìn về phía Bạc Tuấn Phong cầu cứu.
Nhưng Bạc Tuấn Phong không hề có ý thay cô ta uống rượu.
Cô ta không chịu đựng được, lặng lẽ kéo vạt áo của anh: “Tuấn Phong…Em không uống nổi nữa rồi, bưồn nôn quá..”
Bạc Tuấn Phong nhìn cô ta: “Thế thì đừng chơi nữa”
Mộ Ngọc Mỹ: Cô ta không ngờ rắng, lại nhận được một câu trả lời hờ hững như thế.
Nhiều vòng như thế, Vinh Thế Vũ liên tục thay Vân Giai Kỳ uống, Vân Giai Kỳ không hề uống một ly rượu, nhưng cô không không nhớ nổi mình đã phải uống bao nhiêu ly.
Điều làm người ta bực bội nhất là, Vinh Thế Vũ đã uống bao nhiêu vòng như thế, vẫn không hề có chút dấu hiệu say rượu nào, mặt một chút cũng không đỏ.
Đoàn Lương Thanh nói: “Ø kìa, Ngọc My, không phải là cơ trưởng sao, tôi thay cô uống?”
Đoàn Lương Thanh giải vây, nhưng đối mặt với phản ứng lạnh lùng.
của Bạc Tuấn Phong, Mộ Ngọc My đã tủi thân đến mức muốn rơi nước mất.
Bạc Tuấn Phong có sở thích sạch sẽ.
Anh không thích chạm vào những gì người khác đã chạm