Đau đầu.
Đầu đau như búa bổ, ngay cả hô hấp cũng nóng hổi đồn dập.
Bạc Tuấn Phong cuối cùng phát hiện ra sự khác lạ của cô: “Em sao thế?”
“Không cần anh lo!”
Cô dùng lực đẩy anh: “Bạc Tuấn Phong, tôi không cần anh lo!”
Cơ thể dường như nóng lên như lửa cháy, cháy rạo rực khắp nơi.
Vân Giai Kỳ thoáng nhìn thấy túi trên sofa, liền nghĩ đến trong túi có điện thoại di động.
Cô giấy dụa đẩy Bạc Tuấn Phong ra, đi về phía túi xách.
Trong chốc lát đưa tay cầm túi xách, cô không còn chút sức lực nào ngã xuống sofa.
Vân Giai Kỳ giấy dụa xoay người, tay run rấy mò mẫm trong túi Đoàn Lương Thanh chậm rãi đứng dậy, cô ta nuốt nước mắt, nhìn thoáng qua Bạc Tuấn Phong, làm sao còn có thế lo cho Vân Giai Kỳ, khóc liền bỏ chạy.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ.
Anh lại gần, hỏi: “Tìm cái gì?”
Vân Giai Kỳ không trả lời.
Anh trực tiếp lấy túi xách của cô.
Trong túi xách khóng có một thứ gì điện thoại di động, v’ tiền đều không.
Anh biết cô muốn tìm điện thoại, khi vừa mới chạm vào thì điện thoại của cô đã lập tức nhận dện được khuôn mặt rồi tự mở khóa Bạc Tuấn Phong chợt giật mình.
Anh không ngờ là điện thoại di động của cô sẽ tự mở, “Trả đây… Trả lại cho tòi!”
Yân Giai Kỳ vùng vẫy muố giật lại điện thoại, nhưng vừa mới đứng dậy thì cơ thế chao đảo, đột nhiên “Rầm” một tiếng, người ngả về phía sau và ve phải 2 chai Hắc Đào A vẫn còn chưa mở ởtrên bàr khiến nó rơi xuống đất.
Cô lật ngửa xò đá trên bàn rồi nhằm thẳng hướng Bạc Tuấn Phong mà ném.
“Rầm” một tiếng.
Xô đá rơi trúng người anh, những viên đá và cả rhững tảng đá cục đang chảy nước bản