Bạc Tiêu Dương nghéo môi một cái, thản nhiên nói: “Có đôi khi, làm một thành viên của nhà họ Bạc, con cảm thấy thật xót xa.
Người nhà không giống người nhà, người thân không có chút tình người.
Từ nhỏ tới lớn, con cũng không có nhận thức về người nhà, chỉ hiểu răng đích thứ, phận chia trưởng thứ, Tuấn Phong là thiên chỉ kiêu tử, nhân trung long phượng, mà bất kể là con hay là Minh Lâm, bất quá là làm nền bên cạnh anh ấy.
Làm người họ Bạc, sự nghiệp không có tự do, kết hôn cũng không có tự do, yêu lại càng không, cầu không được, một cuộc sống nằm ở trong tay ngài, bọn con bất quá là quân cờ trong tay ông, dùng đế ổn định gia nghiệp nhà họ Bạc mà thôi.
“Chát!”
Bạc Ngạn Thiên đánh lên mặt cậu ta một bạt tay.
Ông ta chỉ tay ra cửa: “Cái nhà này, nếu không muốn ở, ở đủ rồi, thì cút cho tôi!.
Bạc Tiêu Dương bất động thu lại quyển sách, quay người rời khỏi phòng sách.
Bạc Ngạn Thiên tức giận không ngừng.
Ông ta tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng của Bạc Tiêu Dương rời đi, cho đến khi người đi thật ra rồi ông ta mới ngồi uống ghế.
Ông đau đầu.
dường như cả xây xấm mặt mày.
Bạc Tuấn Phong cũng tốt, Bạc Tiêu Dương cũng tốt.
Thật là không có ai khiến người khác phải lo lắng!
Vân Giai Kỳ sau khi rời khỏi quán rượu, đi bộ thẩn thờ trên con đường lớn.
Không biết có phải liên quan đến tác dụng của thuốc không mà bụng cô có cảm giác hơi đau.
Cảm giác đau không thể nói thành lời.
Một loại đau mà không thể giải thích được.
Cô còn là người đầu tiên ăn loại thuốc này.
Do đó, cũng không nhận biết được đây có phải là phản ứng của thuốc không, Chuông điên thoại đột nhiên reo lên.
Là Cung Chiến gọi tới Trong lòng Vân Giai Kỳ “thịch” một tiếng Đêm hôm qua cô cả đêm không về ký túc xá, Cung Chiến nhất định là tìm không được cô