“Tuấn Phong….
Mộ Yến Thanh nhẹ nhàng ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhản áp vào trong ngực anh: “Đang suy nghĩ gì vậy?.
Bạc Tuấn Phong không nói.
Mặc dù cô đã quen với sự im lặng của anh.
Từ khi tỉnh lại, anh lại càng trầm mặc hơn.
Mộ Yến Thanh biết răng anh lúc còn nhỏ đã mắc phải hội chứng Asperger, vì vậy luôn ít tiếng ít lời.
Nhưng cô ta cũng không phải là chưa nhìn thấy anh và Vân Giai Kỳ ở cùng nhau.
Chẳng lẽ tất cả sự dịu dàng của anh chỉ dành cho một mình Vân Giai Kỳ?
Bất giác, cũng đã muộn rồi Kỳ Thiên Nam và Vân Giai Kỳ bước lên đu quay và theo vòng xoay từ từ nâng lên bầu trời, cảnh đêm vô cùng tuyệt đẹp bên ngoài cửa số đều không bị cản trở tầm mắt.
Vân Giai Kỳ không có tâm trạng thưởng thức.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy sự bất lực đang bao trùm lấy cô.
Kỳ Thiên Nam ngồi đối diện, nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Cô dường như không có một chút cảm giác muốn tìm hiểu đối với tôi Vân Giai Kỳ lấy lại tỉnh thần: “Hả?.
“Không có Vân Giai Kỳ có chút tò mò.
Những lời nói đột ngột của anh làm tâm trí cô rối loạn.
Mong muốn khám phá ư?
Cô có nên tìm hiểu anh ta không?
Khi cô đang phân tâm, chiếc xe ngựa đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Vân Giai Kỳ mất kiểm soát, trọng tâm ngã xuống ghế, vòng quay vẫn lắc lư dữ dội.
Thấy cô sắp ngã ra khỏi ghế, Kỳ Thiên Nam đột ngột đứng lên, một tay liền ôm cô chặt vào lòng, một vòng tay mạnh mẽ bảo vệ chặt chẽ.
“Chuyện gì đã xảy ra!?.
Vân Giai Kỳ cảm thán kêu lên.
Kỳ Thiên Nam một tay nắm lấy tay vịn, tay kia ôm cô vào lòng, trên khuôn mặt vốn hiền lành tuấn tú bỗng có chút cảnh giác.
Anh