Cô ta vẫn nghỉ ngờ Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ ở cùng nhau.
Không ở cùng nhau thì tốt rồi.
“Vậy tôi quay lại hội trường trước.” Mộ Ngọc My xoay người rời đi Bạc Tiêu Dương quay người lại, ánh mắt thâm sâu nhìn vào phòng thay đồ, bỗng nhiên nói: “Giai Kỳ, tôi ở hội trường đợi c Nói xong, cậu ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, rời đi.
Vân Giai Kỳ hồi lâu không đáp.
Cô ngẩng đầu, liếc nhìn Bạc Tuấn Phong, lạnh lùng nói: “Anh có thế buông tôi ra được chưa?.
Bạc Tuấn Phong vẫn không nhúc nhích, cô dùng lực đẩy anh một cái: “Vợ chưa cưới của anh đến tìm anh rồi đấy, anh vẫn nên mau quay về bên cạnh cô ta đi, kẻo đến lúc cô ta lại nghỉ ngờ tôi và anh ở cùng một chỗ xong lại chạy đến trước mặt tôi nói tôi trêu hoa ghẹo bướm!.
Lời của Vân Giai Kỳ vừa dứt, cũng khiến bản thân có chút sững sờ.
Cô đây là đang làm gì vậy, cô vậy mà lại muốn đẩy Bạc Tuấn Phong về phía những người phụ nữ khác sao.
Nhưng thực ra…câu nói vừa nãy của Bạc Tuấn Phong, thực sự đã làm cô tốn thương.
‘Cô chỉ là theo bản năng bảo vệ mình, muốn đẩy anh ra xa.
Bạc Tuấn Phong đột nhiên buông cô ra, nếu như làm cô khóc, cũng không phải anh cố ý, có điều lúc làm cho cô bật khóc, anh không ngờ lại cảm thấy, ngay cả lúc khóc trông cô cũng thật quyến rữ.
Bởi vì hội chứng Asperger, một dạng tự kỷ chức năng cao, khiến khả năng đồng cảm của anh từ trước đến giờ đều rất kém, anh không thể cảm nhận được những cảm xúc vui buồn của người khác như thế nào.
Nhưng lại chỉ có duy nhất cảm xúc của cô, luôn luôn có thể ảnh hưởng đến anh….
Vân Giai Kỳ dựa vào tường, nhắm mắt lại, cám thấy hô hấp hơi rối loạn.
Người đàn ông trước mặt đột nhiên xoay người, mở cửa bước ra, phải đến khi nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần rồi, Vân Giai Kỳ mới dám thả lòng để hơi thở ngột ngạt trong lồng ngực mình