Người đàn ông đặt máy sấy vào chỗ cũ, vỗ nhẹ vào eo cô: “Đứng dậy”
“Làm gì?”
“Em nói xem?”
“Khi nào anh đi?” Vân Giai Kỳ quay lại nhìn chăm chăm vào anh.
Anh nghĩ thế nào khi đến Las Vegas tìm cô? Rốt cuộc khi nào anh đi?
Giọng điệu này chắc chắn là đang muốn đuổi người ta rồi.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày một cách không vui: “Khi nào em đi thì khi đó anh đi”
Anh đã đến đây rồi thì không có lý do gì phải trở về nước một mình.
Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Anh quản tôi?”
Bạc Tuấn Phong cũng đáp lại giống như lời của cô: “Vậy thì em cũng mặc kệ anh đi”
“Anh.
.
” Vân Giai Kỳ thật sự cạn lời.
Cô còn chưa nghĩ ra sẽ dùng lời gì để nói lại anh thì một giây sau cô đã bị nhấc lên và bị người đàn ông đó ôm vào lòng.
Vì cô đã miễn cưỡng đứng dậy nên anh bế cô lên.
Bàn tay nhỏ bé của Vân Giai Kỳ đấm mạnh vào vai anh: “Anh muốn làm gì thì làm sao? Ai cho phép anh bế tôi chứ?”
“Anh thấy em hình như không đi được nữa rồi?”
“Hứ, ai nói anh tôi không đi được nữa?”
Vân Giai Kỳ cố ý dùng những lời này để đâm chọc anh: “Thể lực của tôi rất tốt”
“B?
Bạc Tuấn Phong mỉm cười hài lòng, anh có thể nghĩ rằng đây là sự khiêu khích của cô đối với anh.
Đột nhiên Bạc Tuấn Phong nói ra một câu không đầu không đuôi: