Mộ Ngọc My nói: “Kết quả, lại bị số một kia đấu giá mất.
Anh không ở, đó, em không thế nào ép giá của anh ta được!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Em có thể tùy ý ra giá”
“Số 1 ấy đẩy giá lên tới chín nghìn tỷ! em làm sao mà theo kịp?”
“Không phải em có tôi sao?” Bạc Tuấn Phong nhướng mày: “Giá em đấu, tôi đều trả được”
“Là em không dám mà, anh không có ở đó, làm sao em dám tự ý”
“Vì thế?” Bạc Tuấn Phong nói: “Vương miện bị người khác đấu giá mất?”
“Vâng”
“Số 1 kia là ai” Bạc Tuấn Phong nói: “Tôi tìm người đó đế mua lại”
Mộ Ngọc My được sủng ái mà kinh ngạc: “Nếu họ không bán thì sao?”
“Không cần biết giá bao nhiêu, chỉ cần anh ta đưa ra, tôi sẽ mua”
Dừng lại một chút, Bạc Tuấn Phong lại nói: “Không phải là em muốn sao?”
Trên thế giới này không có thứ gì, là anh không mua được.
Mộ Ngọc My cảm động, Vì cô ta muốn, nên bao nhiêu tiền thì Bạc Tuấn Phong cũng sẽ mua.
Cô ta cảm thấy thật hạnh phúc và ngọt ngào.
Tiếp sau đó, Mộ Ngọc My lại tỏ ra ấm ức và thất vọng: “Muộn rồi, anh ta tăng chiếc vương miện đó cho Vân Giai Kỳ rồi!”
Bạc Tuấn Phong nghe xong, hơi giật mình: “Vân Giai Kỳ?”
“Đúng thế, anh cũng thấy rất lạ phải không! Rốt cuộc số 1 kia có bối cảnh lai lịch thế nào, không ai biết cả.
Chín nghìn tỷ đấy! mà lại qua loa hời hợt đấu giá rồi tặng cho Vân Giai Kỳ! Em đi hỏi Vân Giai Kỳ, cô ta lại đánh em”
Càng nói Mộ Ngọc My càng kích động: “Em chỉ có hỏi cô ta, rốt cuộc cô ta và người số 1 kia có quan hệ gì, cô