Vân Giai Kỳ cố kìm nén nước mắt, khi Bạc Tuấn Phong cầm tờ sec đã ký tên xong đưa tới trước mặt cô.
“Mười lăm nghìn tỷ”
“Được rồi”
Vân Giai Kỳ sịt mũi, cố tình trả bộ thờ ơ nhận lấy, nắm chặt trong tay: “Vương miện ở kia, tự lấy đi”
Mộ Ngọc My nói: “Cô không cầm qua được sao?”
“Bây giờ chiếc vương miện đã không còn là của tôi nữa rồi, nếu rơi hỏng, thì sẽ đổ trách nhiệm cho tôi sao?”
Mộ Ngọc My nghe xong, trừng mắt nhìn cô, nói với trợ Ì chiếc hộp qua đây!”
Trợ lý rụt cổ lại, cũng không dám ta lấy Chiếc vương miện mười lãm nghìn tỷ đấy!
Ngô nhỡ cô ta làm rơi hỏng thì sao?
Lấy mạng của cô ta ra đền cũng không đền nổi Bạc Tuấn Phong đi tới trước chiếc bàn, cầm chiếc hộp lên đi về phía Mộ Ngọc My đưa chiếc hộp cho cô ta Ngay lập tức Mộ Ngọc My cười ngọt ngào.
Vân Giai Kỳ nói: “Hài lòng chưa? Bây giờ có được vương miện rồi, các người có thế cút đi được rồi”
“Cút?” Mộ Ngọc My cậy có Bạc Tuấn Phong ở đây, ra vẻ kiêu căng ngạo mạn: “Cô dựa vào đâu bảo chúng tôi cút? Tuấn Phong, cô ta…”
“Cúu”
Vân Giai Kỳ vô cùng tức giận.
Cô đi tới trước mặt Bạc Tuấn Phong và Mộ Ngọc My, không đợi giải thích, đẩy hai người ra ngoài cửa.
“Đừng chặn ở cửa chướng mắt tôi!”
“Âm” một tiếng.
Vân Giai Kỳ mạnh mẽ đóng cửa lại, dựa lên