Mãi cho đến khi hồi phục lại tỉnh thần, Mộ Ngọc My mới chợt nhận ra rằng Mạn Nhi đang mặc một chiếc váy trắng như tuyết với những vết máu lốm đốm in trên đó.
Vô cùng thảm thương.
Mộ Ngọc My cau mày và ném chiếc kim khâu vào thùng rác.
Đôi mắt của Mạn Nhi đã sưng lên thật to và cả người cô co giật.
Mộ Ngọc My nói: “Đừng giả vờ với tao, tao chỉ mới đâm có vài cái, đừng làm như thế mày sắp chết đến nơi rồi vậy”
Nói xong, Mộ Ngọc My nắm tay cô và đi vào phòng tắm.
Mộ Ngọc My ném thẳng vào bồn tắm, không quan tâm cô có rơi vào bồn tắm hay không, vết sưng đau, mở vòi nước, cô ta trực tiếp mở vòi hoa nước, phun lên người cô.
Lúc đầu vòi hoa sen vẫn phun nước lạnh.
Mạn Nhi run lên vì lạnh, lại khóc rống lên.
“Lạnh, lạnh”
“Lạnh sao? Liên chịu đựng cho tao!”
Mộ Ngọc My còn không có vặn nước nóng, trực tiếp dội nước lạnh lên người: “Mày gọi tao là mẹ hay không?”
Mạn Nhi nước mắt lưng tròng nhìn cô ta, há ra cái miệng nhỏ nhắn, theo bản năng sợ hãi, cô muốn cầu xin sự thương xót, nhưng dù phải chịu.
đựng nỗi đau như vậy, cô cũng không muốn gọi người phụ nữ xấu này là “mẹ”
“Mày rốt cuộc có gọi không?”
Mộ Ngọc My biết, lần này phải hành hạ cho cô biết mà sợ cô ta, làm cô nghe theo mình mới được.
Nếu không đợi đến khi nó chạy đến cáo trạng với Bạc Ngạn Thiên hoặc Bạc Tuấn Phong thì cô ta coi như xong, Mạn Nhi vẫn cần chặt môi.
“Có gọi hay không?” Mộ Ngọc My không có kiên nhân, trực tiếp cầm vòi hoa sen đập vào gáy cô.
Mặc dù cô ta vẫn khống chế sức mạnh trên tay mình không quá nhiều, nhưng đối với Mạn Nhị, nó rất đau.
Mạn Nhi khóc càng to.
“Bai” một đòn giáng xuống, Mộ Ngọc My tát vào mặt Mạn Nhỉ.
“Còn khó”
Mạn Nhi lấy