Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 1415


trước sau

Chương 1415

Vào lúc cô cảm thấy mình sắp ngạt chết, Bạc Tuấn Phong mới chịu buông tha cho cô.

Vân Giai Kỳ thẹn quá hóa giận, tức giận: “Chú là ai hả?”

Bạc Tuấn Phong ngơ ngác, anh nhìn cô gái có khuôn mặt đỏ ửng trong lòng, vẻ mặt đông cứng “Chú là ai?”

Tại sao cô lại hỏi như vậy.

Chú là ai?

Anh là Bạc Tuấn Phong, cô không nhận ra sao?

“Chú làm gì mà vừa đến đã.. Vân Giai Kỳ xấu hổ không thể tưởng tượng được, uỷ khuất đỏ mắt: “Chú là tên khốn!”

Cô nói xong thì đẩy anh ra.

Bạc Tuấn Phong bị đẩy vào tường nhưng nhất thời không bước lại, nghỉ ngờ nhìn cô.

Vân Giai Kỳ lập tức chạy ra sau sô pha trốn, chị lộ ra một đôi mắt cảnh giác nhìn anh.

“Chú đừng đến đây!”

Vân Giai Kỳ vừa dùng sức lau miệng vừa nhìn anh nói: “Không cho chú lại gần tôi!”

Bạc Tuấn Phong cong môi: “Em vẫn còn giận anh sao?”

“Cái gì mà giận, tôi không hiểu chú đang nói gì” Tư duy cô có hạn, căn bản nghe không hiểu từ “giận” này là có ý gì.

Cô chỉ biết người đàn ông này cưỡng hôn cô!

“Giai Kỳ, qua đây”

“Không!”

Vân Giai Kỳ nói: “Tôi không qua đấy! Chú là kẻ xấu, chú mau thả tôi raI”

Cô vừa nói vừa hô lớn bên cửa số: “Có ai không! Có ai không! Ở đây có người xấu bắt nạt tôi, mau đến bắt chú ta đii”

Nghe được những lời nói trẻ con này của cô, thông

minh như Bạc.

Tuấn Phong lập tức đã nhận ra gì đó.

Cô có chút… không bình thường.

Nhưng anh không nói ra được là lạ ở chỗ nào.

Bạc Tuấn Phong nhíu mày, nói vọng ra cửa: “Người đâu”

Cửa được mở một cách cẩn thận từ bên ngoài: “Bạc gia, có gì sai bảo.

Bạc Tuấn Phong n “Không biết… chúng tôi đem bà Bạc về, cô ấy đã là bộ dạng này biểu hiện như một đứa b.

Ông ấy bị làm sao?”

Nói xong, người nọ thử hỏi thăm dò: “Bà Bạc… đầu óc có vấn đề gì sao?”

Mọi người đều cho rằng Vân Giai Kỳ vốn là như vậy, nhà họ Bạc cưới một cô vợ ngốc.

Bạc Tuấn Phong liếc xéo một cách lạnh lùng, người nọ lập tức bị dọa sợ không dám lên tiếng, không nói thêm gì nữa Anh nhìn Vân Giai Kỳ, vừa bước một bước Vân Giai Kỳ đã sợ hãi cuộn tròn mình lại, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “A, chú không được qua đây!

Chú thật đáng sợ!”

Bạc Tuấn Phong dừng lại, anh sợ làm cô sợ hãi.

Anh cho rằng cô đang giận anh.

Nhưng xem ra không giống như vậy.

Từ trước đến nay, cô có giận anh cũng chỉ chiến tranh lạnh không nói lời nào, lạnh nhạt đến cùng, vốn sẽ không bao giờ làm ra bộ dạng như một đứa trẻ như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện