Bên kia, Tống Hạo Hiên dỗ Mạn Nhi lên giường.
Đêm đã khuya, cô bé nhanh chóng buồn ngủ.
Cô bé nằm ở trên giường, Tống Hạo Hiên đặt Anna mà cô bé thích nhất ở bên cạnh cô bé, rồi đắp kín chăn cho cô bé.
“Khi nào mẹ mới tới ạ…”
“Mẹ bận rộn nhiều việc, chú ở bên cháu có được không?”
Mạn Nhi ấm ức bĩu môi: “Không muốn, không muốn chú, cháu muốn mẹ…”
“Ngoan, chú không tốt sao?” Tống Hạo Hiên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Mạn Nhi ôm chặt lấy Anna, trên gương mặt mũm mĩm xuất hiện chút ấm ức.
Không phải chú không tốt.
Tống Hạo Hiên rất cao rất tuấn tú, đối với cô bé cũng rất cưng chiều, nhưng anh ta không phải cha của cô bé.
Không hiểu sao, trong lòng Mạn Nhi lại kháng cự đối với người đàn ông này.
Tống Hạo Hiên mở quyển truyện cổ tích ở tủ đầu giường, nói với Mạn Nhi: “Chú kể chuyện cổ tích cho Mạn Nhi nghe có được không?
Gương mặt nhỏ nhắn của Mạn Nhi vùi đầu vào phía sau Anna, chỉ lộ ra đôi mắt to như nai con.
Cô bé muốn nghe, nhưng cô bé muốn mẹ kể cho mình nghe.
Tống Hạo Hiên kể truyện cổ tích đầu tiên cho cô bé, mới đọc được nửa, Mạn Nhi đã ngủ thiếp đi.
Tống Hạo Hiên tắt đèn, rời khỏi phòng, chuông điện thoại vang lên.
Là Vân Giai Kỳ gọi tới, anh nghe máy.
“Alo?”
“Mạn Nhi đã ngủ chưa?”
“Mới ngủ xong”
Tống Hạo Hiên nói: “Khi nào em tới?”
“Em… Em đột nhiên quyết định không chuyển nữa”
Vân Giai Kỳ đứng ở phòng khách, nhìn hành lý được xếp chỉnh tề, thở dài một hơi: “Nếu anh ta biết chuyện của em, em trốn tránh cũng không có ý nghĩa.
”
“Ừm, tiệc rượu của nhà họ Tống vào cuối tuần, cũng mời nhà họ Bạc và nhà họ Vân, anh sẽ tuyên bố tiệc đính hôn của hai chúng ta, sớm muộn gì bọn họ cũng biết.
”
Nhắc tới chuyện đính hôn, bỗng nhiên Vân Giai Kỳ ngây ngẩn cả người, trong đầu là một vùng ánh sáng trắng.
Trước khi về nước, dưới tháp Eiffel, Tống Hạo Hiên đột nhiên cầu hôn cô.
Anh ta muốn đeo nhãn cho cô, nhưng cô từ chối.
Cô nói, không công không hưởng lộc.
Tống Hạo Hiên lại không cho là đúng.
Anh ta nói: Vân Giai Kỳ, em xuất hiện ở trong sinh mệnh của anh, tham dự hai mươi mấy năm thanh xuân của anh, chuyện này đối với anh, là “công” lớn nhất của em.
Anh ta còn nói: Đừng từ chối anh, trừ khi, em chuẩn bị cả đời từ chối anh.
Vân Giai Kỳ nhìn chiếc nhẫn trên bàn.
Cô nhẹ nhàng mở ra, đeo chiếc nhãn lên ngón áp út.
Không lâu trước, cũng từng có một người đàn ông, đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô Đó là một chiếc nhãn kim cương màu.
hồng nhạt hai cara, kiểu dáng rất được.
Bạc Tuấn Phong nâng ngón tay cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, đeo lên ngón tay cô.
Anh nói với cô: “Vân Giai Kỳ, gả cho anh nhé.
Được không?”
“Vân Giai Kỳ?”
Giọng nói ở đầu bên kia nhắc nhở cô thất thần.
Vân Giai Kỳ lấy lại tinh thần từ trong mạch suy nghĩ, cuống quít cởi nhẫn kim cương ra, lại phát hiện chiếc nhãn rất khít, cho nên cô không cởi ra được.
Côn: ng Hạo Hiên, sao chiếc nhãn này chật như vậy?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của người đàn ông cưng chiều mà dịu dàng: “Nếu đeo, thì đừng tháo ra”
Anh ta biết kích cỡ nhẫn của cô, cố ý rút nhỏ hai đơn vị, coi như là chút tâm cơ của anh ta.
Vân Giai Kỳ dùng sức rất lâu, vẫn phí công như cũ.
Cô bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: “Anh cố ý có phải không?”
“Hôm nay MacQueen gọi điện thoại tới, nói lễ phục đã đến cửa hàng, ngày mai em nhớ đi thử một lát, có cần anh đi cùng em không?
“Không cần, anh hẹn mấy giờ?”
“Ba giờ chiều”
“Ba rưỡi phải đi đón Mạn Nhi…”
“Anh phụ trách đưa đón, đón Mạn Nhi xong, anh đi đón em, cùng dùng bữa tối”
“Được…”
MacQueen, là một hãng thời trang nổi tiếng ở thủ đô.
Vân Giai Kỳ lái xe ô tô đi tới cửa hàng Cô mới đẩy cửa ra, cửa hàng trưởng tự.
mình tiếp đón Cô ta ân cần nói: “Cô Tống, cô tới rồi!”
“Ừm.
Tôi tới thử mặc lễ phục.
”
“Dạ, mời cô đi tới phòng thử đồ.
Vân Giai Kỳ đi theo cô ta đi tới phòng thử “Anh Tống thật có lòng! Bộ bóng đêm Milan này, là kiệt tác của nhà thiết kế hàng Ashley.
iết kế này vừa mới hoàn thành, đã giành được giải nhất trong các tuần lễ thời trang lớn và các buổi trình diễn ngay lập.
tức”
“Có lời đồn, Ashley là nhân vật rất thân