“Ô?” Vân Giai Kỳ cười giễu cợt, thản nhiên nói: “Tôi sợ cái gì?
Người nên sợ không phải là cô à?”
“Cô có giỏi thì hãy tháo bịt mắt của tôi ra!”
“Được thôi”
Vân Giai Kỳ ra lệnh: “Bỏ bịt mắt của cô ta ra”
Bịt mắt của Vân Ngọc Hân nhanh chóng được tháo xuống.
Vừa mới khôi phục lại được một chút ánh sáng, Vân Ngọc Hân thoáng nhìn được bóng dáng một con sư tử đang ở trước mặt, dường như hình dáng to lớn của nó đã che hết đi ánh sáng.
Một đôi mắt nóng rực đang nhìn chäm chằm vào cô.
Vân Ngọc Hân sợ đến mức hét toáng lên rồi liên tục lùi về phía sau.
Tiếng kêu sợ hãi của cô ta khiến Lai Ân càng thêm chú ý.
Con sư tử đột nhiên đứng dậy đi về phía cô ta, nó há to miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn! Không cần nghỉ ngờ gì nữa, nếu con sử tư này lao tới cắn lấy cổ cô ta, cô ta chắc chắn sẽ chết ngay lập tức! Vân Ngọc Hân vô cùng sợ hãi, thậm chí còn không có cơ hội giả vờ lên cơn đau tim, cô ta liên tục lùi về phía sau, hét lớn: “AI”
“Tránh ra! Đừng có đến đây! Mau tránh ra!” Nhưng Lai Ân giống như không hiểu lời của Vân Ngọc Hân.
Nó tiến đến trước mặt Vân Ngọc Hân rồi đi vòng quanh người cô ta, ghé sát lại ngửi mùi của cô ta.
Cái đầu lớn áp sát vào mặt cô ta rồi mở to miệng, khí nóng trong miệng nó phả vào mặt