Hai người phụ nữ kia thấp giọng nói nhỏ.
Họ nhìn về hướng Bạc Tuấn Phong và Mạn Nhi quan sát, trong khi im lặng thảo luận về chiếc đồng hồ trên tay anh.
“Chắc chắn anh ta không phải Bạc Tuấn Phong đâu, có khi cái đồng hồ kia chỉ là giả thôi”
“Cứ cho là đồ giả đi, cả người anh ta toàn hàng nhái cũng được, nhưng anh ta thật sự vẫn rất đẹp trai”
Đăng sau bóng lưng của Bạc Tuấn Phong, hai người phụ nữ này không ngừng sỉ mê anh.
€ô nàng nhìn thấy Bạc Tuấn Phong bế một bé gái đáng yêu kháu khỉnh trong tay, còn tưởng rắng anh đã có gia đình, họ hơi thất vọng!
“Đáng tiếc là kết hôn rồi!”
“Anh ấy đẹp trai như vậy, mà lại lập gia đình sớm, không biết cô gái nào may mản thế chứ?”
“Có thể lấy một người đàn ông đẹp trai như thế, có khi kiếp trước tổ tiên cô gái kia cứu cả dải ngân hà”
Âm thanh của họ vô cùng nhỏ, vì vậy nên Bạc Tuấn Phong cũng không thèm để ý tới.
Nhưng Mạn Nhỉ được anh bế trong lòng, thấy hai người phụ nữ cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, bi bô ngọt ngào nói: “Chú, từ nãy tới giờ hai cô kia cứ nhìn chú mãi vậy”
Bạc Tuấn Phong nghe vậy, quay lại nhìn, hai người phụ nữ xấu hổ cúi đầu ngay lập tức, không dám nhìn anh.
Đến khi Bạc Tuấn Phong quay đầu lại, hai người phụ nữ đó mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa ngực mình.
Lúc nãy ánh mắt người đàn ông kia quét qua, cũng quá đáng sợ TÔI.
Nhưng có điều…
Cô bé đó vừa gọi người đàn ông kia là “chú”, thì ra không phải là cha và con gái!
Thấy Mạn Nhi có chút lơ đễnh, Bạc Tuấn Phong nhìn cô hỏi: chuyện gì thế?”
“Buồn ngủ… Mạn Nhi dụi dụi đôi mắt, mí mắt đều buồn ngủ đến mức sắp sụp xuống.
Bạc Tuấn Phong nói: “Muốn ăn gì? Ăn xong rồi sẽ về nghỉ ngơi”
Mạn Nhi chỉ về hướng có sushi: “Sushi.
.
”
Bạc Tuấn Phong lấy một ít sushi cho Mạn Nhị, sau đó