“Mau ngủ thôi”
Vân Giai Kỳ cuối đầu nhìn Bạc Vũ Minh đang nằm trong lòng mình, hai mắt cậu bé nhẳm chặt, lông mi rũ xuống mí mắt trông vô cùng nhẹ nhàng, trông dáng vẻ khôn khéo khó tưởng tượng nổi.
Cô không nhịn được mà ôm cậu bé chặt hơn.
Bạc Tuấn Phong lên tiếng: “Về nhà nhé?”
Vân Giai Kỳ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn anh một cái: “Về nhà sao?”
“ừ”
“Nhà nào cơ?”
Bạc Tuấn Phong trả lời: “Nhà của chúng ta”
‘Vân Giai Kỳ nghe thấy thế lại lên tiếng đùa cợt: “Chúng ta có nhà chung từ bao giờ?”
Cô nhận ra trong lời nói của người đàn ông này có ý nghĩa sâu xa.
Anh muốn cô trở về bên cạnh mình, thế nhưng trở về thế nào đây?
Bạc Tuấn Phong trả lời: “Bạc Vũ Minh muốn có mẹ”
Anh nói như thế cũng đủ để nói lên rằng người đàn ông đang đứng trước mặt cô đã nhượng bộ rất nhiều rồi.
Cho dù là vì Bạc Vũ Minh thì anh cũng hy vọng cô có thể quay về bên cạnh cô.
Vân Giai Kỳ nói: “Bạc Tuấn Phong à, tôi không thể trở về”
Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lùng.
“Giữa hai chúng ta đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi” Vân Giai Kỳ cũng trả lời thẳng mà không chút khách sáo.
Bạc Tuấn Phong khi đó đối với cô mà nói là một vị thần, lòng cô tràn đầy vui mừng khi được ở cùng với anh.
Thế nhưng bây giờ giữa hai người họ đã có khoảng cách quá lớn, tình cảm mà cô dành cho anh cũng không còn như lúc trước nữa rồi.
Cô yêu Bạc Vũ Minh, cũng đau lòng thay Vũ Minh thế nhưng cô sẽ không vì một đứa trẻ mà tạm thời bỏ qua cho lợi ích lớn đăng sau đó.
Vân Giai Kỳ đột nhiên nói: “Bạc Tuấn Phong, anh muốn tôi sao?”
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong hơi ngừng lại, sau đó nói: “Muốn chứt”
Sao có thể không muốn được chứ?
Đương nhiên là anh vô cùng muốn cô.
‘Vân Giai Kỳ lại nói: “Thế nhưng anh lấy cái gì muốn tôi? Ông cụ Bạc có đồng ý không? Nhà họ Bạc có đồng ý không? Hơn nữa tôi cũng không muốn hai đứa nhỏ vì chuyện của chúng ta mà chịu tổn thương!”
Thật may là Bạc Vũ Minh không sao nếu không thì cô sẽ cảm thấy vô cùng tự trách bản thân mình.
Năm đó, cô có ba đứa bé thế nhưng một đứa đã mất, cô không muốn phải cảm thấy đau khổ khi phải mất thêm một đứa bé nào nữa!
Bạc Tuấn Phong không nói gì, ánh mắt nhìn