Cô dự đoán bởi vì chuyện của Vân Ngọc Hân vì thế nhanh chóng cầm lấy điện thoại đi tới sân thượng, sau đó mới bấm nút nhận.
Khi điện thoại vừa được thông, ở đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên tiếng chất vấn đầy giận dữ của Vân Lập Tân: “Vân Gia Kỳ!
Mày đúng là một người lòng dạ độc ác! Rốt cuộc thì Ngọc Hân đã làm sai chuyện gì mà mày phải ép con bé tới mức đó?”
‘Vân Giai Kỳ nghe thấy thế thì hơi nhướng mày: “Ông có ý gì?”
Nói xong, Vân Lập Tân nhanh chóng cúp điện thoại.
Vân Giai Kỳ quay đầu nhìn Bạc Vũ Minh, sau đó đắp chăn cho cậu bé rồi cuối xuống hôn nhẹ lên trán cậu bé một cái.
Bạc Vũ Minh mơ màng tỉnh lại.
Cậu bé ngước mắt, thấy Vân Giai Kỳ đang đứng ở mép giường, còn tưởng rằng cô lại muốn bỏ đi.
“Mẹ, mẹ đừng đi…
“Mẹ có chuyện phải ra ngoài một chuyến, sau đó sẽ về với con, có được không?”
Cậu bé buồn bã mím môi một cái.
Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, sau đó hôn nhẹ lên mu bàn tay của cậu bé: “Mẹ đồng ý với con là sau này